QUỶ TÂN NƯƠNG - TIỀM TÂM MỘNG ĐỒ

Nghe tôi nói như vậy, tiểu Liên càng trở nên sợ hãi, nắm chặt lấy cánh tay tôi nói: “Minh thiếu gia, cái người phụ nữ điên ở trên tầng trước nay đều do lão gia tự mình chăm sóc, chúng tôi đều không dám tới gần.”
Ông cậu tự mình chăm sóc ư? Đó chẳng phải là em gái bà cô sao? Bà cô không dám tới gần mà ông cậu lại tự mình chăm sóc? Điều này hình như không đúng lắm.
“Tiểu Liên, người phụ nữ điên đó thực sự là em gái của cô tôi sao?” Tôi nhìn tiểu Liên hỏi.
Tiểu Liên lập tức lắc đầu: “Minh thiếu gia, phu nhân đã mất rồi, tôi cũng không giấu cậu nữa. Người phụ nữ đó không phải em gái phu nhân, phu nhân chỉ có duy nhất một người em trai. Người phụ nữ kia chắc là có quan hệ gì đó với lão gia, nhưng lão gia chưa bao giờ từng nhắc tới thân phận cô ta.”
Không phải em gái của bà cô, lại là người rất quan trọng với ông cậu, tôi không khỏi nảy sinh hiếu kỳ lớn đối với thân phận thật sự của người phụ nữ này.
“Cheng” trên lầu truyền tới một âm thanh rất lớn.
Tôi lập tức buông giẻ lau đang cầm trên tay mà chạy một mạch lên lầu, chỉ thấy cửa phòng tôi đang mở ra một nửa. Tôn Tử đang ngồi bệt trên sàn, còn đạo trưởng nhỏ đang vô cùng phẫn nộ.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi ngồi xuống đỡ Tôn Tử lên.
“Người bạn này của cậu quá vô lễ, còn muốn cướp bảo kiếm của tôi. Cậu đưa anh ta ra ngoài, tôi không muốn thấy anh ta nữa.” Đạo trưởng nhỏ thấp giọng gằn.
Tôi hoảng hốt ngơ ra, cướp bảo kiếm? Tôn Tử không phải là loại người đó. Cho dù đạo trưởng nhỏ không đồng ý nhận cậu ta làm đệ tử cậu ta cũng không thể cướp đồ của một đứa trẻ được.
Tôn Tử không hề phản bác, đẩy tay tôi ra rồi tự mình ra khỏi phòng. Tôi nghĩ có lẽ do gần đây đã chứng kiến quá nhiều chuyện, thấy những thứ không sạch sẽ khiến cậu ta trở nên sợ hãi muốn tự bảo vệ bản thân nên mới làm ra hành động như vậy.
Nhìn Tôn Tử chán nản trở về phòng tôi lặng lẽ thở dài. Chỉ là đạo trưởng nhỏ này vẫn rất lợi hại, tại sao lại biết tôi ở trong phòng này chứ?
“Đạo trưởng nhỏ, cậu chỉ trùng hợp vào phòng này sao?” Tôi vừa dùng lực giã nát đậu nành vừa hỏi.
“Căn phòng này có mùi của ma quỷ, tôi dựa theo mùi tìm tới.” Nói xong cậu ta dùng rượu hùng hoàng và đậu nành trộn đều với nhau.
“Đúng rồi, đừng gọi tôi là đạo trưởng nhỏ, hãy gọi là sư phụ, năm nay tôi đã năm mươi hai tuổi rồi.” Gương mặt đạo trưởng rất nghiêm túc nói, còn tôi trợn tròn mắt lên nhìn ông ta. Trông ông ta trông như vậy sao có thể giống một người năm mươi hai tuổi chứ?
“Tôi vốn là đại đệ tử của Lý Tiên Nhân, ba năm trước Mộ Thanh Thanh đã lấy trộm nội đan của sư phụ tôi, còn làm tôi bị thương nặng. Sư phụ tôi trước lúc lâm chung đã để linh hồn tôi nhập vào thể xác đứa trẻ này cho tôi trùng sinh, nhưng ông ấy đã bị con ma nữ đó hại ch.ết."
Nói tới đây hai mắt ông ta trợn trừng: “Tôi đã tính toán ra cậu và quỷ nữ kia có nghiệt duyên, tốt nhất cậu không nên dây dưa với cô ta.”
Nghiệt duyên sao? Không thể nào. Tôi và Thanh Thanh tuyệt đối không phải là nghiệt duyên, Thanh Thanh từng nói với tôi là do Lý Tiên Nhân đã phong ấn tro cốt cô ấy, cô ấy chỉ vì muốn ở bên tôi nên mới làm hại tới Lý Tiên Nhân.
Đạo trưởng này vì có thù với Thanh Thanh nên mới chia rẽ tôi và cô ấy.
Tôi mặc kệ ông ta chuyển chủ đề khác: “Sư phụ, thầy trộn rượu hùng hoàng với đậu nành để bôi vết thương à? Trước tôi có xem phim không phải dùng gạo nếp sao?”
Nghe tôi nói vậy, ông thầy lộ ra vẻ mặt rất khinh thường: “Gạo nếp? Cậu tưởng là cương thi hay sao? Rõ là một tên ngốc, tôi không biết nhận cậu làm đồ đệ là đúng hay sai nữa.”
Ông ta còn không vừa ý à? Tôi cũng chẳng vui vẻ gì, nếu không phải vì muốn khống chế dục vọng của quỷ Diện Ban trên người thì tôi đâu cần bái ông ta làm sư phụ? Đúng là một trò đùa.
“Đúng rồi sư phụ à, sau này tôi làm gì mới có thể khống chế được dục vọng uống m.áu?” Tôi nhìn ông ta, đây là vấn đề tôi quan tâm nhất.
Ông ta bình tĩnh lãnh đạm nói, từ hôm nay trở đi tôi đều phải chuẩn bị một bình chứa đầy m.áu gà đen. Mỗi khi dục vọng trào lên thì có thể uống một ngụm để giảm bớt.
Đương nhiên đây chỉ là cách khống chế tạm thời. Ông ta còn đưa tôi một quyển tâm kinh, nói với tôi sáng tối đều phải đọc, như vậy mới có thể khống chế quỷ Diện Ban không cho nó lớn lên.
“Cám ơn sư phụ.” Tôi đỡ lấy quyển kinh, mở ra xem tỉ mỉ, thần chú bên trong rất khó đọc hơn nữa chủ yếu đều là chữ phồn thể tôi xem không hiểu cho lắm.
Quay người qua định hỏi đạo trưởng không ngờ ông ta đã ngủ khì khì mất rồi.
Nhìn đôi môi tím tái của ông ta, tôi đứng dậy kéo chăn đắp lên người ông ta. Có ông ta trong căn phòng này tôi bỗng cảm thấy rất an toàn.
Đây là giấc ngủ sâu và yên ổn nhất từ khi tôi tới đây, chỉ là ban đêm tôi dường như luôn nghe thấy có người đang gọi mình, nhưng khi muốn nghe kỹ thì âm thanh lại mờ ảo tan biến.
Ngày thứ hai khi tôi còn chưa tỉnh đã bị ánh nắng chói mắt làm cho tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra tôi đã thấy đạo trưởng ngồi thiền bên cạnh. Thấy tôi đã tỉnh ông ta liền kêu tôi mở sách ra đọc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi