Biên tập: B3
Năm đó trước mặt Sương Sương, Ổ Tương Đình giống như một con chó.
Sương Sương chà đạp trái tim của Ổ Tương Đình mà nào có thể ngờ rằng, sẽ có một ngày mình lưu lạc thành một hoa nương, biến thành nàng mới phải vẫy đuôi lấy lòng.
Sương Sương không dám quay đầu, nàng lại cố ý cầm thêm một hộp phấn tới, cười một tiếng với thiếu niên: "Ta thử một loại cuối cùng này thôi."
Thiếu niên tên là Hứa Tinh Hán, hắn và Ổ Tương Đình là biểu huynh đệ, mẫu thân của hắn và mẫu thân của Ổ Tương Đình là tỷ muội, lần này ra ngoài làm ăn, là do hắn năn nỉ mẫu thân của Ổ Tương Đình mới có được cơ hội.
Không hiểu sao Hứa Tinh Hán lại cười một tiếng, im lặng cúi người xuống.
Quả nhiên Sương Sương nói được làm được, thử xong hộp phấn trong tay liền quyết định mua mấy hộp.
Nàng sợ làm cho Ổ Tương Đình nhớ lại nên vội vàng đi ra khỏi cửa hàng phấn son, lúc này thời gian vừa đúng giữa trưa.
Ổ Tương Đình bao nguyên tầng hai của một quán rượu, trong đó Ổ Tương Đình và Sương Sương ngồi trong phòng bao.
Bởi vì gần biển, nên thức ăn trong quán đều là cá, đủ các loại cá, cá chưng, cá rán, cá xào, cá nấu, cá miếng, cháo cá, tất cả đều có liên quan tới cá.
Lúc Sương Sương thấy một bàn ăn toàn cá là cá được dọn lên thì ngẩn người, thật ra thì mấy ngày nay ở trên thuyền nàng đã ăn quá nhiều cá rồi, không ngờ là lên bờ rồi mà vẫn còn phải ăn cá, mặt liền lập tức xụ xuống.
Ổ Tương Đình đặt một bát cháo cá ở trước mặt Sương Sương: "Cơ thể nàng không tốt, uống cái này đi."
Sương Sương cầm cái thìa khuấy khuấy cháo, nhìn Ổ Tương Đình: "Ta có thể không uống không?"
Ổ Tương Đình dùng ánh mắt trả lời nàng.
Sương Sương không còn cách nào khác đành cúi đầu uống cháo, chẳng qua là uống được một nửa liền không thể uống tiếp được nữa, nàng nhìn Ổ Tương Đình bằng ánh mắt đáng thương, lại liếc mắt nhìn bát mình, vẫn còn hơn nửa bát cháo nữa.
"Uống không hết cũng không sao cả."
Nghe được những lời này của Ổ Tương Đình, Sương Sương lập tức mỉm cười, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ta ra cửa sổ ngồi một chút, ngươi tiếp tục dùng bữa đi."
Sương Sương cố tình ngồi cạnh cửa sổ, thực ra là đang muốn tìm đường chạy trốn, nàng không thể cứ mãi đi theo Ổ Tương Đình như vậy được, nếu như đi theo Ổ Tương Đình thì nàng sẽ phải quay lại Thược Kim Quật, tiếp tục làm hoa nương, hoặc kết cục tốt nhất cùng lắm cũng chỉ trở thành một tiểu thiếp của Ổ Tương Đình, sau đó chờ khi Ổ Tương Đình có chính thê, chính thê còn không giết nàng ngay lập tức sao, về điều này thì nàng vẫn còn tự biết mình biết ta lắm.
Trước khi lên bờ nàng đã cố ý lấy vài món đồ trang sức trong phòng Ổ Tương Đình, nếu như nàng chạy trốn thành công thì sẽ có thể mang những thứ đồ trang sức đó đổi thành tiền làm lộ phí, nàng cũng có thể tới Tây Nam tìm Lan Tranh.
Sương Sương rất nghiêm túc suy nghĩ tìm đường chạy trốn, hoàn toàn bỏ quên mất người sau lưng. Ổ Tương Đình ngồi bên cạnh bàn, ngước mắt lên nhìn Sương Sương, hai mắt lặng lẽ thẫm lại, sau đó im lặng che giấu, lại tiếp tục cúi đầu xuống.
Hắn nhìn bát cháo mà Sương Sương để lại trên bàn, đưa tay ra bưng lấy, nếu như lúc này Sương Sương quay đầu lại, sẽ phát hiện thấy Ổ Tương Đình dùng cái thìa mà nàng đã dùng qua để uống toàn bộ chỗ cháo còn lại.
Nhưng mà, Sương Sương vẫn không hề quay đầu.
Mãi đến khi Ổ Tương Đình ho khẽ hai tiếng, Sương Sương mới lưu luyến không rời mà thu hồi tầm mắt, quay trở lại bên cạnh Ổ Tương Đình.
Nàng một lần nữa mặc áo choàng, đeo mạng che mặt, đi theo Ổ Tương Đình ra khỏi phòng bao, lúc xuống lầu, Sương Sương đột nhiên ôm chặt bụng.
Ổ Tương Đình dừng bước chân, nhìn nàng: "Sao vậy?"
Sương Sương cắn môi, sau đó nhỏ giọng nói: "Ta phải đi thay y phục."
Ổ Tương Đình vẫn nhìn nàng, ánh mắt vô cùng phức tạp, nhưng hắn vẫn gật đầu.
Trước khi Sương Sương đi nhà xí, hắn còn hỏi Sương Sương một câu, là có cần người đi cùng không.
Sương Sương giả vờ xấu hổ, liên tục lắc đầu.
"Vậy ta ngồi đây chờ nàng." Ổ Tương Đình nhẹ giọng nói.
Sương Sương tuỳ tiện gật đầu rồi vội vã xoay người rời đi, dĩ nhiên là nàng không hề đi nhà xí. Sương Sương chạy ra ngoài bằng cửa sau của quán rượu, rồi dựa vào nghiên cứu trước đó của nàng mà chạy theo con đường gần nhất.
Nàng sợ Ổ Tương Đình bắt được nàng nên gần như là chạy bằng toàn bộ sức lực, chạy được một nửa đường nàng liền đi vào một cửa hàng y phục, chỉ chốc lát sau nàng đã thay một bộ khác bước ra ngoài.
Lúc xuất phát Sương Sương luôn vội vã, không ngừng nhìn trước ngó sau, bây giờ hẳn là Ổ Tương Đình đã phát hiện ra không thấy nàng đâu, Sương Sương biết nàng không thể ra khỏi thành chỉ trong thời gian ngắn, nhưng Ổ Tương Đình không có cách nào đậu thuyền ở bến tàu lâu, trước khi xuống thuyền nàng đã nghe nói, thuyền của Ổ Tương Đình chỉ được đậu đến giờ Dậu (Bê: 5 đến 7 giờ chiều) là nhất định phải rời đi, nàng chỉ cần cố gắng chống đỡ đến lúc ấy là được.
Sương Sương nghĩ, nơi đầu tiên nàng có thể đi chính là khách điếm, nhưng nàng có thể nghĩ đến, chắc chắn là Ổ Tương Đình cũng có thể nghĩ, cho nên nàng không thể đến đó, vậy nàng có thể đi đâu?
"Trêu ong ghẹo bướm, ba đời rực rỡ cũng chẳng phải ảo mộng." (*)
(*) Bê: Trích trong "Du Viên Kinh Mộng" – một bộ tranh thơ cổ của Trung Quốc.
Gánh hát bên cạnh truyền tới một khúc hát, tiếng hát bay vào trong lỗ tai Sương Sương, đầu tiên nàng hơi sửng sốt, sau đó xoay người nhìn sang. Một lát sau, nàng nhấc chân đi vào trong gánh hát.
Sương Sương dùng một món đồ trang sức mình mang theo để đổi lấy cơ hội ẩn nấp trong gánh hát, nàng nấp ở phía sau sân khấu. Vì sợ Ổ Tương Đình phát hiện ra mình, Sương Sương còn dứt khoát đổi sang y phục của đào kép, nàng ngồi ở tận trong cùng, không dám nhìn ra ngoài cửa.
Ông chủ gánh hát chào hỏi với những đào kép kia, cho nên những người đó chỉ dùng ánh mắt tò mò đánh giá Sương Sương chứ không có tiến lên hỏi chuyện.
Tim Sương Sương đập rất nhanh, nàng ngồi đây vẫn còn có thể nghe loáng thoáng được tiếng xướng khúc ở sân khấu trước mặt truyền tới. Gánh hát này làm ăn không quá tốt, bình thường cũng không có nhiều khách tới xem, vừa rồi nàng nghe mấy người nói, biểu diễn xong lần này sẽ lại tiếp tục đổi sang nơi khác, nếu cứ tiếp tục diễn ở chỗ này thì ngay cả bản thân mình cũng không nuôi sống nổi.
Nàng cúi thấp đầu, vì căng thẳng mà nàng tự nghịch ngón tay mình, quấn ngón tay vào nhau rồi lại tách ra. Không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, Sương Sương có chút mệt mỏi, nàng từ tư thế ngồi chuyển thành nằm bò, tiếng xướng khúc mơ hồ truyền vào trong lỗ tai nàng, ngược lại thành một khúc ca thôi miên.
Nàng nhắm mắt lại, như mơ màng trở về ngày sinh nhật mười sáu tuổi năm đó của mình.
Hôm đó nàng mặc một thân cẩm bào trắng sen hồng, bên hông là đai lưng màu khói, khuỷu tay choàng dải lụa mỏng. Trên đầu là bộ diêu mà Thái Tử ca ca cố ý mang về từ phương Nam cho nàng.
Ngày đó, nàng là thiên chi kiêu nữ, tất cả quý nữ đều nhìn nàng bằng ánh mắt hâm mộ.
Nàng là Công Chúa Gia Ninh, là nữ nhân tôn quý nhất trên đời này.
***
Đột nhiên Sương Sương choàng tỉnh, nàng lập tức ngồi dậy, không biết tại sao, nàng bỗng cảm nhận được một cỗ lạnh lẽo, cơn rét lạnh kia như xâm nhập vào trong xương cốt nàng, nhanh chóng đông lạnh cả cơ thể.
Buổi biểu diễn bên ngoài đã ngừng lại từ bao giờ, Sương Sương đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tim nàng lại tiếp tục đập rất nhanh, thậm chí nàng còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của mình.
"Thịch ——"
"Thịch ——"
"Thịch ——"
Từng tiếng từng tiếng thật mạnh.
Tiếng này dồn dập hơn tiếng sau.
Sương Sương nhìn ra cửa, nàng hơi chần chừ, hay là đi ra ngoài nhỉ? Nếu như Ổ Tương Đình không tìm tới, hay là nàng cứ rời khỏi nơi này trước đi?
Càng ngày nàng càng sợ, sợ rằng chỉ một khắc sau Ổ Tương Đình sẽ xuất hiện trước mắt nàng.
Sương Sương từ từ di chuyển đến gần cửa, dè dặt thò đầu ra nhìn xung quanh, thấy không có bóng dáng của Ổ Tương Đình, cũng không thấy thủ hạ của hắn đâu, bấy giờ mới hơi yên lòng.
Nàng nhấc chân bước ra cửa, đang muốn rời khỏi khán đài thì đột nhiên có một bàn tay bịt kín miệng nàng.
Sương Sương dùng sức giãy giụa, nhưng người sau lưng nàng có sức lực quá lớn, cứ thế một lần nữa kéo ngược nàng trở về.
"Ầm ——"
Cửa lập tức đóng lại.