QUÝ THƯƠNG


Sắp đi hết vòng xuyến giới hạn tốc độ 30 km/giờ, lát nữa lái vào đường cái sẽ buộc phải tăng tốc theo dòng xe cộ.

Tốc độ lái xe nhanh hay chậm đều có quy định, anh muốn lái sao cũng được, miễn là chấp hành hạn mức người ta đặt ra.

Còn cứ một mình một phách, một mình một tốc độ thì nghĩa là vi phạm, sớm muộn gì cũng gặp tai nạn mà thôi.
Trái tim Quý Thương dường như đang tan vào những vạt nắng bé nhỏ, anh cảm nhận được nội tâm mình nhẹ bẫng, hân hoan, mà giữa sự vui sướng rõ ràng bản năng phản kháng vẫn đang kêu gọi anh đừng giẫm lên vết xe đổ lần nữa.
Quý Thương lấy lại tỉnh táo, thật tình không nỡ ghẹo Doãn Hạo quá trớn, anh bật cười.
“Cười ông nội anh ấy.” Doãn Hạo tức tối nói.
“Đường gần nhất về Nhàn Tiêu trên đài vừa bảo đang kẹt xe vì tai nạn nên anh phải đi đường này.” Quý Thương vừa cười vừa giải thích.
“Gì cơ?” nhất thời Doãn Hạo chưa hiểu gì cả.
“Nhìn mốc chỉ đường đi đàn em, xem anh đang lái đi đâu?”
Bên ngoài xe, trên mũi tên màu trắng chỉ đường gắn đầu cột mốc là dòng chữ Khu sinh thái Tử Giang.

Nhàn Tiêu chẳng nằm trong khu sinh thái này thì sao.
Bấy giờ Doãn Hạo mới chợt hiểu ra, nụ cười trên môi hâm nóng vẻ lạnh nhạt của anh chàng ngay tức khắc: “Anh trêu em đấy à?”
“Ừ.” Quý Thương nhướng mày đáp, rồi lại bảo: “Nãy giờ mẹ anh gửi cả đống tin nhắn đây này, mẫu hậu nhiệt tình mời em về ăn cơm lắm, làm sao anh dám trái ý mẫu hậu.”
Mây mù tan biến, Doãn Hạo hí hửng nói: “Trêu em thích chí quá nhỉ.”
“Tàm tạm.” nói xong Quý Thương hơi ngừng lại rồi nghiêm mặt tiếp: “Hình như mẹ anh có chút hiểu lầm với em, hy vọng em đừng để ý.

Cứ coi như sang nhà bạn ăn bữa cơm thôi.

Từ từ anh sẽ lựa lúc giải thích cho mẹ anh hiểu.”
Mấy câu này Quý Thương nói ra mà tự cảm thấy đầy sơ hở.

Trước kia không đời nào anh để cho thứ “hiểu lầm” này tồn tại dù chỉ một giây, Quý Thương không bao giờ thiếu quyết đoán với loại chuyện này.
Chỉ là chẳng hiểu tại sao cứ nghĩ đến Doãn Hạo mấy hôm nay mất ăn mất ngủ vì vụ án giờ lại phải về căn nhà trống trải lạnh lẽo, gọi đồ ăn ngoài hay úp tô mì gói ăn tạm anh lại thấy không đành lòng.
Tài nấu nướng của Đinh Cẩm Lan không tệ, Quý Thương muốn chia sẻ cùng Doãn Hạo.


Hôm nay hoa tử vi trước cổng Nhàn Tiêu đã vào độ rực rỡ nhất, Tiểu Nê Ba bảo khách yêu hoa đến nhiều lắm.
Anh cũng muốn để Doãn Hạo được ngắm hoa.
Bữa cơm tối đó có mặt cả Nghê Hiểu.

Quý Thương đối đãi với Nghê Hiểu như em gái trong nhà nên Đinh Cẩm Lan cũng coi cô nàng gần như con gái.
Đinh Cẩm Lan giữ vai người lớn, Nghê Hiểu thì pha trò mua vui.

Tối nay Quý Thương ít nói hơn hẳn mọi khi, chỉ thỉnh thoảng Đinh Cẩm Lan ám chỉ lộ liễu quá anh mới lên tiếng giải vây cho Doãn Hạo.
Thật ra Doãn Hạo chẳng thấy ngại ngùng gì cả, bữa tối vui vẻ thân ái này khiến người xa nhà đã lâu như anh bắt đầu nhớ cha mẹ ở thủ đô.
Sau bữa tối, Đinh Cẩm Lan nhất định không cho Doãn Hạo dọn bàn giúp.

Bà lôi Tiểu Nê Ba vào bếp, hai bác cháu vừa rửa chén vừa thì thầm to nhỏ chẳng khác gì lãnh đạo đang khảo tin tình báo và tiện thể giao thêm nhiệm vụ cho nhân viên nằm vùng.
“Hai người thì thào mãi thế không thấy mệt hả?” Quý Thương vừa thò cổ vào bếp người bên trong đã nín bặt, “Con đóng cửa cho mà nói chuyện thoải mái nhé.”
Doãn Hạo lúc này đang ngắm nghía chậu lan hoàng thảo tia chớp mua về hôm nọ, anh thấy nó lại trổ thêm mấy bông, chuỗi hoa thật dài vít cái cành mỏng manh trĩu xuống.

Ban nãy lúc ăn cơm Doãn Hạo có kể chuyện mẹ mình cũng thích chơi hoa thế là Đinh Cẩm Lan bảo ngay Doãn Hạo đem chậu lan hoàng thảo về tặng cho mẹ.
Quý Thương nghe vậy liền ho một tràng kinh thiên động địa mới miễn cưỡng lái được sang chuyện khác.
“Đưa em đi xem cái này nhé.” Quý Thương kéo Doãn Hạo ra sân thượng, cố ra vẻ thần bí.
Mùa hoa tử vi ở thành phố Vân Bàn kéo dài đến hết tháng tám, sự vật trên đời phàm là trước lúc lụi tàn thường sẽ cực kỳ rực rỡ.

Bởi vậy thời điểm thích hợp nhất để ngắm hoa tử vi chính là những ngày cuối tháng tám này.
“Xem gì thế?” Doãn Hạo thắc mắc.
Quý Thương chỉ xuống trước cổng Nhàn Tiêu: “Hoa tử vi, Tiểu Nê Ba bảo mấy hôm nay nhiều người đến ngắm hoa lắm.”
Ban ngày trước cổng lúc nào cũng có khách chen chúc rất náo nhiệt.

Còn giờ này ngày ngả về đêm, nắng chiều đã tắt, những tốp người túm năm tụm ba cũng tản đi hết rồi.
Cành lá xanh xanh hòa mình vào bóng tối, những chùm hoa trắng lung linh ẩn hiện, màu phơn phớt tựa hồng tựa xanh, nhìn không rõ được.
“Đợi tí.” Quý Thương giơ tay lên xem đồng hồ, “Một phút thôi.”
Doãn Hạo ngoan ngoãn đợi, anh chẳng sốt ruột cũng chẳng hiếu kỳ, giờ phút này đứng bên cạnh Quý Thương anh thật sự không cảm thấy mình cần thêm điều gì nữa.

“Năm, bốn, ba, hai, một…”
Quý Thương đếm ngược xong màn đêm trước mắt vẫn nguyên dạng, nhưng chỉ hai giây sau đèn đường trước cổng Nhàn Tiêu đột nhiên bật sáng.

Ánh đèn vàng ấm áp ướp lấy những chùm hoa tử vi, sắc hoa vụt trở nên rực rỡ mỹ lệ khôn cùng.
“Xem nhân gian hoa gấm này, đàn em.”
Lúc lái xe ra về, đi trên con đường trước cổng Nhàn Tiêu tâm trí Doãn Hạo vẫn còn đắm chìm trong nhân gian hoa lệ đàn anh Quý Thương biểu diễn cho mình.

Chỉ cần thấy một ánh đèn, một gốc cây lướt qua cửa sổ anh sẽ lại nhớ về cái ngày đầu tháng bảy với bóng người đó đứng hút thuốc dưới tàng cây.
Khi đó Doãn Hạo lao về phía Quý Thương, anh đã cảm nhận được cơn chấn động rền vang trong lòng mình còn hơn cả tiếng động cơ xe máy từ xa.

Chỉ là ngay giờ phút đó anh không hiểu được đằng sau chấn động khiến nhịp tim anh thêm hối hả ấy còn ẩn giấu điều gì nữa.
Sáng sớm hôm sau, cục phó cục cảnh sát khu vực Táo Lâm lên cục thành phố báo cáo.

Tào Vệ Vệ triệu tập thành viên cả hai trung đội dự họp.
Đã có kết quả đối chiếu dấu vân tay thu được trong lần khám nghiệm hiện trường thứ hai vụ án Dịch Thiếu Thanh.

Ở tầng hai nhà xưởng nơi Dịch Thiếu Thanh bị hại, nhân viên kỹ thuật hình sự thu được một dấu vân tay ở góc trên cửa sổ phòng điện, cảnh sát suy đoán trong quá trình đào tẩu găng tay của kẻ tình nghi bị hư hại nên mới để lại dấu tay ở vị trí khó phát hiện như vậy.
Dấu vân tay này tuy không trùng khớp với một hồ sơ nào trong tàng thư của cảnh sát nhưng lại khớp với một vân tay thu được trong gói bọc bông hoa hướng dương Quý Thương nhận được ở vụ án 703.
Đến đây thì vụ án Vương Cảnh Bình và vụ án Dịch Thiếu Thanh đã chính thức có mối liên hệ với nhau.
Đây không chỉ là hai vụ giết người mô phỏng tiểu thuyết.

Nguyên mẫu của những nhân vật trong sách đang thực sự mất mạng trong đời thực, bằng cùng một cách, dù hung thủ khác nhau nhưng kẻ đứng sau tấn kịch này, kẻ bày mưu nghĩ kế đẩy hai nạn nhân lên đoạn đầu đài rất có thể chỉ là một người.
Người đó ẩn mình trong bóng tối, không phải đích thân nhúng tay vào tội ác mà vẫn có thể nghiền nát cả Vương Cảnh Bình và Dịch Thiếu Thanh dưới chân mình.
Ai đó đang tìm cách báo thù cho Đinh Tư Tân ư?
Tào Vệ Vệ chính thức phê chuẩn đề xuất liên kết vụ án 703 và vụ án Dịch Thiếu Thanh của Doãn Hạo, để điều tra người đứng sau cả hai vụ án.
Vụ này được giao cho Doãn Hạo phụ trách, mặt khác Tào Vệ Vệ cũng ký duyệt cho Quý Thương trở thành cố vấn lâm thời của đội, Quý Thương hỗ trợ cho Doãn Hạo, những nhân viên khác của đội hai ngoài công tác hàng ngày cũng đảm nhiệm hỗ trợ khi cần thiết.
Trong bãi đỗ xe cục cảnh sát khu vực Táo Lâm, Quý Thương dừng xe, tắt máy.

Doãn Hạo đứng dựa cửa chiếc xe jeep, hơi cúi mình vẫy vẫy anh.
Quý Thương xuống xe, Doãn Hạo đưa công văn phê duyệt cố vấn cho anh, “Hoan nghênh đàn anh gia nhập trung đội.”
Dạng công văn phê duyệt cố vấn lâm thời này hồi học nghiên cứu sinh Quý Thương đã từng nhận được.

Với anh mà nói thứ này chẳng có gì mới mẻ, nhưng như bị lây bởi sự phấn khởi của Doãn Hạo anh cũng cảm thấy khá hào hứng.

Đã có lúc anh ngỡ mình sẽ không bao giờ còn liên hệ với nghề cảnh sát nữa kia.
Quý Thương cất công văn rồi cùng Doãn Hạo vào cục cảnh sát Táo Lâm, tới phòng tạm giam của Hướng Siêu.
Sau cái đêm ở hiện trường vụ án Dịch Thiếu Thanh, đây là lần đầu tiên Quý Thương gặp lại Hướng Siêu.

Hình ảnh cậu thanh niên chất phác nhiệt tình chạy việc ở viện dưỡng lão Thường Bình còn in đậm trong đầu Quý Thương.

Lúc ấy anh cảm thấy Hướng Siêu thật thà, đáng yêu như một khối hổ phách thô chưa được mài giũa, trong sáng vô cùng.

Và sự thật đã chứng minh đến con mắt tinh tường nhất cũng không thể nhìn thấu mọi sự.
Hướng Siêu không dám đối mặt với Quý Thương, khi gặp ánh mắt Quý Thương cậu ta luôn cảm thấy hổ thẹn không chịu nổi.

Cậu ta nhớ rõ đôi mắt Quý Thương khi đưa cho cậu ta nửa miếng bánh ngọt ở viện dưỡng lão Thường Bình, chúng ôn hòa đến mức khiến cậu ta chợt nghĩ đến Dịch Thiếu Thanh thời niên thiếu.
Khi ấy cậu ta vẫn là cái đuôi của anh mình, khi đó tờ giấy xét nghiệm huyết thống giấu dưới đệm còn chưa lộ ra ánh sáng, khi ấy máy bay giấy vẫn có thể bay vèo từ phòng ngủ của cậu ta sang phòng anh trai.
Giá thời gian có thể ngưng lại ở giây phút đó, hay ít ra là ngưng tại cái buổi chiều trên núi Thường Bình, hay là tại khoảnh khắc trước khi cậu ta ấn nút máy xén giấy cũng tốt.

Thực ra cậu ta đã có rất nhiều thời khắc để dừng lại, nhưng cậu ta không làm thế.
Cho đến giờ cậu ta mới hiểu mọi “giá như” trên đời đều chỉ tồn tại trong giấc mộng.

Mọi con đường bên lề pháp luật đều là đường không lối về.
Mỗi lần đối diện với cặp mắt Quý Thương Hướng Siêu đều cảm thấy như mình bị l0t trần trước ánh sáng, khiến sự tối tăm trong cậu ta không nơi ẩn náu.
Hướng Siêu quay mặt sang Doãn Hạo, nhưng lúc này cậu ta không còn cái vẻ hùng hồn, cây ngay không sợ chết đứng như lần đầu gặp Doãn Hạo ở viện dưỡng lão Thường Bình nữa.
Sau khi nghe câu hỏi của Doãn Hạo, Hướng Siêu bắt đầu cụp mắt hồi tưởng: “Hôm đó tôi rời khỏi viện dưỡng lão Thường Bình đến khu công nghiệp Táo Lâm, sau khi xác nhận Tiểu Tuyết và chị dâu vẫn an toàn tôi về thẳng nhà ở đường Hòe An.

Lúc tôi về người nhà đang gom số tiền một triệu, tôi nghe thấy anh tôi và mẹ tôi cãi nhau trong phòng.

Lúc đó đúng là nhà tôi có thể giao được một triệu nhưng nhà máy sắp đi vào hoạt động cần vốn quay vòng nên anh tôi không muốn phải dốc hết tiền riêng của mình.


Anh ấy bắt mẹ tôi đi đòi tiền người đó.”
“Người đó là ai?” Doãn Hạo hỏi.
“Cha ruột của Dịch Thiếu Thanh, nhân tình cũ của mẹ tôi.” Hướng Siêu cầm cái cốc giấy lên uống một hớp, “Mẹ tôi không đồng ý nên họ cãi nhau to lắm.

Đại để là họ đã đòi tiền người đó quá nhiều rồi, người đó có gia đình và cũng không phải hạng người dễ bắt nạt.

Ý mẹ tôi là ông ta sẽ không cho tiền nữa đâu, anh tôi đừng mơ hão nữa.”
“Ý cậu là hai triệu bọn cướp đòi thêm sau đó là Dịch Thiếu Thanh lấy được từ cha ruột anh ta à?”
Hướng Siêu có chút do dự: “Lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy nhưng sau này thì không chắc lắm.

Lúc ra khỏi nhà anh tôi cầm theo một cái USB, trông anh ta có vẻ rất quả quyết.

Không giống sắp đi xin tiền mà như là định tống tiền thì đúng hơn, hẳn là không phải đi vòi tiền cha ruột đâu.”
Quý Thương cũng từng đọc trong biên bản thẩm vấn của cảnh sát về cái USB đó, đó cũng là lý do anh phải đích thân đến cục Táo Lâm để gặp Hướng Siêu.
Trong quá trình bày mưu tính kế với bọn cướp Hướng Siêu đã tìm hiểu qua vốn liếng của nhà mình, nên bọn chúng biết rất rõ Dịch Thiếu Thanh chỉ có thể trả tối đa một triệu tiền chuộc.
Nhưng bây giờ sau khi xâu chuỗi vụ án 703 và vụ Dịch Thiếu Thanh với nhau thì mục đích của kẻ đứng sau vụ án Dịch Thiếu Thanh đã lộ rõ, kẻ đó không gây án vì tiền, hắn muốn cái chết của Dịch Thiếu Thanh kia.
Nếu đã vậy thì hành động kỳ quặc tự nhiên nâng tiền chuộc lên đến ba triệu là vì cái gì?
Hắn muốn ép Dịch Thiếu Thanh phải kiếm tiền, vậy tức là trong quá trình gom tiền của Dịch Thiếu Thanh chắc chắn có một thứ gì đó mà hắn cần.
Phải chăng là thứ nằm trong cái USB đó? Nhưng theo Hướng Siêu nói khi Dịch Thiếu Thanh cầm hai triệu trở lại cái USB đã biến mất.
Thế nghĩa là người Dịch Thiếu Thanh đã đi gặp trước khi chết chính là người duy nhất biết câu trả lời.
Quý Thương và Doãn Hạo bắt đầu phục dựng lại toàn bộ hành trình của Dịch Thiếu Thanh ngày xảy ra vụ án.

Họ rà soát từ lịch sử dừng xe nộp phí của Dịch Thiếu Thanh đến một khu dân cư, rồi lại kiểm tra video giám sát của khu dân cư để tìm được địa chỉ cụ thể Dịch Thiếu Thanh đã ghé vào và cả chủ sở hữu căn nhà đó.
Họ đã tìm được người nắm giữ câu trả lời.

Và dù người này có sẵn sàng hợp tác hay không thì bản thân cái tên họ có được đã là một kết quả rất sống động.
Bởi vì Quý Thương biết người này.

Mùa hè năm ấy có bốn thiếu niên đến thôn Hoa Đài, lúc đầu Quý Thương chỉ nhớ được tên hai người nhưng về sau anh lại nhớ thêm tên một người nữa.
Trương Sấm, cái tên đã xuất hiện trong đoạn ghi âm tại hiện trường nơi Đinh Tư Tân ngộ hại.
Trong đoạn ghi âm ấy, hắn chính là kẻ phụ trách đè hai chân không cho Đinh Tư Tân giãy giụa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi