QUY VỀ ĐIỀN VIÊN



Edit: Diệp Nhu
Beta: Linh Lan

“Bọn họ đều có mặt ở đây, anh muốn tiếp tục nghỉ ngơi, hay gặp họ.” Tử Tang hỏi sau khi nói với Hạ Mộc về thân thế của hắn.

“Tiểu thư, cho dù tôi không phải là con ruột của cha mẹ, nhưng đâu thể khẳng định tôi chính là con Lý phu nhân.” Hạ Mộc khẽ nói.

Nghe được thân thế của mình, hắn không có phản ứng gì lớn. Thế nhưng, cuối cùng trong lòng hắn có được đáp án, bởi vì bản thân không phải con của cha mẹ, nên bọn họ mới đối xử với hắn như vậy, hắn luôn nghi ngờ đến tận khi biết lý do.

“Tiểu thư, mấy hôm nay bọn họ đều dốc lòng tìm tôi, lại chăm sóc em, cho dù thân thế tôi thế nào, cũng nên nói với bọn họ tiếng cám ơn, còn Hồi Sinh nữa, chắc cậu ấy cũng rất lo lắng.” Hạ Mộc nói.

Tử Tang gật gật đầu, ra mở cửa, nói với những người chờ bên ngoài: “Hạ Mộc tỉnh rồi.”

Mọi người ngạc nhiên. Ban nãy bọn họ có hỏi thăm đại phu Kính Nguyệt Các mời đến, đại phu nói thân thể Hạ Mộc rất yếu, muốn tỉnh lại phải đợi ít nhất mấy ngày nữa, sao giờ đã tỉnh.

Nhưng mà mọi người không suy nghĩ nhiều, tỉnh lại chắc chắn là chuyện tốt.

Hạ Hồi Sinh vào trước, thấy mắt Hạ Mộc mang ý cười thì tức giận nói: “Cậu, cái đồ ngốc này, rơi xuống nước thôi mà cậu mất tăm mất tích lâu thế, đã còn khiến cho nhiều người lo lắng theo. Khi nào khỏe, mọi người nên đánh cho cậu một trận, trút hết tức giận.”

Hạ Mộc nhìn mọi người ngốc nghếch cười một tiếng, “Để mọi người phải lo lắng rồi.”

“Cháu không sao, thật tốt quá.” Lý phu nhân yên lặng nhìn Hạ Mộc, rất chăm chú và có phần kích động.

Hạ Mộc nhìn Lý phu nhân, nhớ tới lời Tử Tang nói. Đột nhiên hắn cảm thấy có chút lúng túng, đồng thời không khí trở nên kì lạ, cả nhà họ Lý nhìn chằm chằm hắn.

“Hạ Mộc, bên trong bắp đùi của cháu có nốt ruồi đỏ không?” Lý phu nhân lên tiếng trước, giọng nói có chútbất an.

Tử Tang ngẩn ngơ, nàng đã nhìn thấy, thật sự có.

Khuôn mặt Hạ Mộc đỏ lên, nốt ruồi đỏ kia mọc lên ở nơi kín đáo, ngay cả cha mẹ hắn còn không biết, chỉ có bà nội từng tắm cho hắn hồi nhỏ mới biết. Hơn nữa vị trí chỗ đó cũng khó mở miệng, hôm nay bị Lý phu nhân nói ra, không khỏi có chút ngượng ngùng.

“Có.” Cuối cùng, Hạ Mộc vẫn gật đầu.

Cả nhà Lý gia vui vẻ, Lý phu nhân vui mừng nắm tay Lý Huyện lệnh bên cạnh, nghẹn ngào nói: “Hạ Mộc là con của chúng ta…”

Lý Huyện lệnh cũng rất kích động, nhưng mà vẫn tỉnh táo trấn an bà “Trước tiên bà đừng kích động, sẽ dọa thằng bé.”

Hạ Mộc do dự một lúc rồi hỏi: “Huyện lệnh đại nhân, Huyện lệnh phu nhân, tiểu thư đã nói tất cả với tôi, nhưng mà chỉ dựa vào điểm này không thể chắc chắn tôi chính là đứa con mất tích của các người. Hãy kiểm tra rõ ràng, tránh đến lúc đó nhận sai người.”

Đối với vợ chồng Hạ Đại Hầu, hắn có tình cảm với họ, nhưng vì bọn họ vô tình mà dần phai nhạt. Về phần vợ chồng Lý phu nhân, tuy rằng hắn thân quen, hắn kính bọn họ là trưởng bối, nhưng không vì thế mà nhận ngay họ là cha mẹ.

Hắn rất bình thản. Nếu đúng, như vậy hắn sẽ tìm lại được cha mẹ ruột, đối với thân thế mình cũng rõ ràng, sau này sẽ hiếu thuận bọn họ, nếu không phải, hắn cũng gửi quà đáp lễ cho hai vị trưởng bối này.

Trái với Hạ Mộc lạnh nhạt, cả nhà Lý gia bình tĩnh hơn nhiều. Không phải họ tán thành lời hắn nói mà hiện tại họ rất chắc chắn Hạ Mộc chính là con/huynh đệ họ. Ngoài bằng chứng trên, còn một thứ chính là cảm giác, nếu không mấy ngày nay, bọn họ không hợp tính nhau đến thế.

Nhưng mà thấy Hạ Mộc thản nhiên lại khiến bọn họ hơi bị tổn thương.

“Đúng rồi, các người có thể lấy máu nhận thân a.” Hạ Hồi Sinh nói.

Đối với việc lấy máu nhận thân, một người hiện đại như Tử Tang đương nhiên không tin, nhưng mà đối với những người cổ đại, đây chính là chứng cứ xác thực nhất.

Nàng không có ý kiến, nàng dám chắc về thân thế Hạ Mộc.

Một là nốt ruồi đỏ kia.

Hai là trước khi rời thôn, cả nhà Lý gia đã tới Hạ gia một chuyến, cẩn thận điều tra. Có thân phận là Huyện lệnh, vợ chồng họ đương nhiên không dám giấu diếm. Chuyện Hạ nãi nãi từng nhận đứa bé từ ai, lúc đó đứa bé mặc quần áo gì, ở đâu đều nói hết.

Mặt khác còn có bộ quần áo lúc đó hắn mặc mà bà nội Hạ đã giữ lại, Hạ Đại Hầu cũng tìm ra giao cho Lý Huyện lệnh. Tất cả đều trùng khớp với đứa con mất tích lúc đó của Lý phu nhân, cơ bản đã chứng minh được thân thế Hạ Mộc.

Ba là, nhìn bề ngoài, Hạ Mộc và Lý Huyện lệnh có rất nhiều điểm giống nhau.

Bây giờ lấy máu nhận thân có thể để cho bọn họ càng khẳng định quan hệ đó, làm họ an tâm, nàng cần gì phải xen vào. Huống hồ Hạ Mộc có cha mẹ thật lòng quan tâm hắn cũng tốt.

Mọi người đều tán thành đề nghị Hạ Hồi Sinh, lấy máu Hạ Mộc và Lý Huyện lệnh. Kết quả cuối cùng, hai giọt máu dung hợp. Lý phu nhân thấy vậy, nước mắt tuôn rơi, nhìn Hạ Mộc, đám người Lý gia cũng bình tĩnh nhìn hắn. Vốn dĩ đã không nghi ngờ, khẳng định hắn là đứa con mất tích/ huynh đệ bọn họ, hôm nay chuyện lấy máu nhận thân này, càng thêm chắc chắn.

Hạ Mộc không biết nên nói gì, mọi người cứ nghiêm mặt nhìn nhau.

Cuối cùng Tử Tang nói: “Thân thể Hạ Mộc còn rất yếu, trước tiên mọi người hãy để anh ấy nghỉ ngơi, mặt khác mọi người nên bình tĩnh lại một chút, chuyện còn lại tối nay nói tiếp.”

Mọi người đều gật đầu, những người phía sau lập tức ra khỏi phòng. Lý phu nhân chăm chú nhìn Hạ Mộc, sau đó mới được Lý Huyện lệnh đỡ ra ngoài. Hạ Hồi Sinh vỗ vỗ bả vai hắn, nối đuôi nhau đi ra, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

“Tiểu thư, việc này thật sự…” Cuối cùng Hạ Mộc không thể tìm ra từ gì để diễn tả sự phức tạp trong lòng mình.

“Phải thích ứng trong mọi tình huống.” Tử Tang nhàn nhạt nói, “Anh nghỉ ngơi một chút đi, thân thể anh còn rất yếu.”

“Tiểu thư, em ở lại với tôi.” Hạ Mộc nói.

“Dạ, ngủ đi.” Tử Tang nhẹ giọng nói, nằm dựa vào đầu giường, một tay khẽ vuốt đầu Hạ Mộc.

Hạ Mộc nhích lại gần Tử Tang, ngửi mùi thơm thanh tĩnh của cơ thể nàng, cảm thấy an tâm hơn, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng mệt mỏi ngủ mất.

Tử Tang ôm bé con lên, cho từng đứa bú sữa. Sau khi hai đứa bé đều ngủ, nàng cúi xuống, hôn lên khóe miệng Hạ Mộc rồi nằm xuống, nhắm mắt lại, từ lúc hắn gặp chuyện không may, nàng chưa từng ngủ tròn giấc.

Lý phu nhân nhìn căn phòng yên tĩnh kia, mắt nhòe lệ nhìn về phía Lý Huyện lệnh, nói: “Phu quân, Hạ Mộc nó… Có phải lúc trước chúng ta để nó phải chịu khổ, oán chúng ta không đi tìm nó nên không muốn nhận chúng ta!”

“Phu nhân, bà suy nghĩ nhiều rồi, Hạ Mộc không thể đón nhận chuyện này ngay lập tức, bà hãy cho nó thời gian để suy nghĩ.” Lý Huyện lệnh an ủi.

“Mẹ, lúc trước chúng ta và Hạ Mộc ở chung lâu như vậy, tính tình em ấy ôn hòa đơn giản, nghe chúng ta giải thích, không thể không nhận chúng ta.” Lý Vũ nói.

Mấy đứa con trai khác vội vàng khuyên vài câu, trái tim Lý phu nhân cuối cùng ổn định lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi