QUỶ VỰC VẠN NHÂN MÊ

Edit: Chiêu

Beta: Na

Mọi chuyện đã rõ ràng, không có bao tay trắng không thể đụng vào hộp tâm nguyện, bọn họ phải đoạt lấy bao tay trắng của Hướng Uyển Tư.

Nhưng Hướng Uyển Tư thoạt nhìn đã không còn là giáo hoa nhu nhược như trước, toàn bộ sức mạnh dị hoá của thế giới tập trung trên người cô, muốn lấy được nó, nói khó hơn làm.

Mạc Tê lui về phía sau một bước: “Tôi bảo vệ hộp tâm nguyện, còn cậu đối phó cô ta.”

Hạng Trác: “Đừng nháo, cậu xem dáng vẻ kia đi, một mình tôi có thể đối phó sao? Lấy kĩ năng SSR của cậu ra!”

Mạc Tê lắc đầu: “Có thể sẽ kích phát mặt trái hiệu quả.”

“Tôi chỉ còn một cánh tay, còn trúng độc, đánh thế nào!” Hạng Trác đầy mặt tuyệt vọng.

Hướng Uyển Tư đi tới chỗ hai người, vươn tay với Mạc Tê: “Đưa hộp tâm nguyện cho tôi.”

Đương nhiên không thể đưa, Hạng Trác cắn răng, kéo thân thể tàn tạ chỉ còn một cánh tay vọt lên, trong bóng đêm vươn ra một bụi gai, quất đánh lên người Hạng Trác, khiến hắn văng thật xa, đâm vào vách tường phun ra một ngụm máu.

Năng lực của hắn thiên về khống chế và phụ trợ, cũng không quá mạnh, không thể thực hiện mánh khoé nào trước mặt Hướng Uyển Tư.

Thật ra còn một biện pháp khác, chính là thả tiểu thảo, nhưng lực sát thương của nó quá lớn, mỗi lần thả đều tấn công bừa bãi, sức mạnh của Hạng Trác căn bản không thể khống chế nó.

Hạng Trác ngã trên mặt đất không bò được dậy, Hướng Uyển Tư đến chỗ Mạc Tê, vươn tay: “Đưa hộp tâm nguyện cho tôi đi, cậu giữ lại cũng không dùng làm gì, đúng không?”

Mạc Tê thấy thế, nhanh chóng đeo kính râm, hô lên: “Còn không mau thả tiểu thảo!”

Hạng Trác biết giờ phút này không còn cách nào khác, chỉ đành vứt ra một tấm thẻ, sau đó chạy thật nhanh về hướng ngược lại, cách tiểu thảo càng xa càng tốt.

Tấm thẻ hoá thành bình tro cốt trong không khí, miệng bình mở ra, vô số dây leo bay ra ngoài.

Đầu tiên, nó cuốn lấy Mạc Tê, cẩn thận tránh khỏi hộp tâm nguyện, chỉ dùng dây leo quấn quanh hộp, không dám đụng chạm trực tiếp, như là biết thứ này rất nguy hiểm.

Mạc Tê bị dây leo thít chặt cổ, nhưng điều cậu chờ chính là giờ khắc này!

Đeo kính râm, giá trị thân cận của cậu tăng lên 20%, uy lực của “Ngưng thị” càng rõ rệt, cậu nhìn chằm chằm tiểu thảo, chăm chú nghĩ những lời tán dương “Không ngờ tiểu thảo này mạnh như vậy”, dần dần trong mắt Mạc Tê xuất hiện từng bức họa, tiểu thảo vừa muốn giết cậu vừa muốn “Cộng hưởng” với cậu.

Một cây tiểu thảo bình thường có thể có kí ức gì? Thế giới tinh thần của nó vừa đơn giản vừa phong phú, từ lúc chui lên mặt đất, nó cũng chỉ muốn hướng về ánh mặt trời sinh trưởng, ở nguyên vị trí, nỗ lực hấp thụ tia sáng yếu ớt từ kẽ lá cây đại thụ cùng một chút nước mưa.

Nó không có nhiều cảm xúc.

Nó sẽ vui sướng khi được phơi nắng, sẽ thoả mãn khi hấp thụ đủ nước, sẽ ngã xuống khi bị người ta dẫm đạp, sẽ chậm rãi trưởng thành khi được chất dinh dưỡng nuôi dưỡng.

Cho tới tối hôm đó, Mạc Tê lơ đãng nhìn một cây cỏ tầm thường như nó, tất cả mọi cảm xúc từ thích, chán ghét, vui sướng, bi thương, tốt hay không tốt của nó đều tập trung vào Mạc Tê.

Từ hướng về phía ánh mặt trời sinh trưởng, chuyển thành hướng về phía Mạc Tê mà sống.

Vì muốn tới gần Mạc Tê, nó điên cuồng phát triển bộ rễ. Mặt cỏ, bồn hoa, kéo dài đến bên hồ, Mạc Tê có hai cái chân, có thể chạy, nếu không đem bộ rễ trải rộng toàn bộ vườn trường, tiểu thảo không theo kịp cậu.

Cuối cùng cũng đợi được Mạc Tê đến bên hồ, tiểu thảo vươn lá cây non nớt của nó muốn chạm vào mắt cá chân Mạc Tê, không nghĩ rằng lá cây sẽ hoá thành lưỡi dao sắc bén, làm tổn thương đến Mạc Tê.

Máu tươi chảy xuôi lá non, tiểu thảo không hiểu cái gì gọi là sát ý, cũng không hiểu cái gì gọi là tình yêu. Nó chỉ có một cảm xúc, đó là hướng về phía Mạc Tê sinh trưởng, biến cậu thành chất dinh dưỡng, nghiền nát cậu, vĩnh viễn dung nhập vào cốt tuỷ, hoà vào máu thịt của nó.

Nó hấp thụ đoá hoa của Hạng Trác, đóa hoa kia muốn giết Hạng Trác, tiểu thảo không thích loại cảm xúc này, nó nuốt đóa hoa, ngủ đông trong bình tro cốt, chờ đợi giây phút được thả ra.

Tiểu thảo không có khái niệm thời gian, cũng không biết mình đã ở trong bóng đêm bao lâu, khi nhìn thấy một tia sáng, nó vọt ra, dưới ánh nắng mỏng manh nhìn thấy Mạc Tê, nó dữ dằn vươn ra nhánh cây, chặt chẽ ôm Mạc Tê.

Nó cũng không bài xích cộng hưởng với Mạc Tê, tình cảm thuần khiết và đơn giản cứ như vậy dũng mãnh xông vào đầu Mạc Tê, trong một thoáng, Mạc Tê suýt không phân biệt được mình là người hay là một gốc tiểu thảo.

“Tiểu thảo nhỏ” Mạc Tê giơ tay sờ dây đằng cuốn lấy mình “Giúp tao.”

Trên dây đằng sinh ra năm phiến lá, xuyên thấu qua năm ngón của Mạc Tê, cảm giác đau đớn truyền đến, làm Mạc Tê thanh tỉnh một chút.

Cùng lúc đó, loại đau đớn này cũng thông qua cộng hưởng mà truyền vào tinh thần tiểu thảo, dây đằng thống khổ vặn vẹo trong phòng vẽ, nặng nề đánh về phía Hướng Uyển Tư.

Phía sau Hướng Uyển Tư bay ra vô số ong mật, ngăn công kích của dây đằng. Ong mật linh hoạt lách qua dây đằng, lộ ra cái đuôi bén nhọn đến trước mặt Mạc Tê.

Mạc Tê nhắm mắt lại, chuyên tâm câu thông với tiểu thảo, liên kết cộng hưởng càng chặt chẽ, càng ngày càng khó phân rõ mình là thảo hay vẫn là người.

Rõ ràng cậu đã nhắm chặt mắt, nhưng vẫn có thể “nhìn” thấy đám ong mật bay tới, có thể cảm nhận được sự tức giận của tiểu thảo khi không thể tấn công đàn ong vì tốc độ của chúng.

Vô số ong mật vây quanh người Mạc Tê, nếu chúng đồng thời đốt cậu, đại khái cậu sẽ giống như Thi Văn Hiên chết đi. Ý nghĩ đó truyền cho tiểu thảo, tiểu thảo muốn Mạc Tê trở thành chất dinh dưỡng của nó, không hy vọng cậu vì nguyên nhân khác mà chết.

“Có thể…… Nở hoa.” Mạc Tê gian nan mở miệng.

Chỉ một thoáng, trên thảo đằng sinh ra vô số đóa hoa màu tím đen, nuốt hết ong mật vào!

“Thật thần kì.” Hướng Uyển Tư thấy một màn trước mặt, trong mắt hiện ra chút sợ hãi, vẫn mạnh mẽ nói “Mạc Tê, tôi không nghĩ tới trường học sẽ biến thành cái dạng này, cũng không nghĩ tới cậu sẽ có sức mạnh đáng sợ như vậy.”

Mạc Tê không trả lời, cậu đang ở nỗ lực thông qua “Cộng hưởng” khống chế Tiểu Thảo.

Càng nhiều lá cây đâm xuyên qua thân thể Mạc Tê, thống khổ làm cậu thanh tỉnh, nhưng tiểu thảo lại đau đớn muốn chết.

Lúc nó là một cây tiểu thảo bình thường, chưa từng nếm qua tư vị đau đớn như vậy.

Trái lại với nó, Mạc Tê càng đau đớn càng bình tĩnh, tìm được điểm cân bằng giữa hai luồng suy nghĩ, cậu thử vung tay lên, một nhánh dây đột nhiên bay lên trời, hung mãnh đánh úp về phía Hướng Uyển Tư, Hướng Uyển Tư nhấc tay, một đại quân muỗi phía sau bay ra, nhánh cây bị Mạc Tê thao túng sinh ra vô số lá cây sắc bén, đem toàn bộ muỗi đóng đinh trên đó.

“Đóng…… cửa……” Mạc Tê chậm rãi nói.

Một nhánh dây uốn lượn qua người Hạng Trác, muốn đóng cửa lại.

Ngoài cửa là hắc ám do Hướng Uyển Tư mang vào, trong bóng đêm không biết cất giấu bao nhiêu sinh vật dị hoá, chỉ dựa vào sức mạnh của một cây tiểu thảo không thể làm được.

Nhưng tiểu thảo là loài cứng cỏi nhất, nhánh dây dính trên ván cửa không ngừng mọc rễ, giống gốc thường xuân lớn lên, chậm rãi che kín cửa, dùng sức đẩy cửa.

Trong bóng đêm, vô số đôi tay vươn ra muốn xé nhát nhánh dây, tất cả đều bị lá cây sắc bén đâm nát, dần dần, cánh cửa khép lại từng chút một.

Hướng Uyển Tư rõ ràng đã nôn nóng, gấp không chờ nổi muốn vòng qua người Mạc Tê lấy hộp tâm nguyện.

Nhưng lúc này Mạc Tê đã không còn giống một con người.

Trên người cậu, vô số nơi bị lá cây đâm thủng, trên lá cây lại mọc ra từng nhánh, nếu Hướng Uyển Tư dám tới gần một bước, nhánh cây trên người Mạc Tê sẽ công kích cô.

Mạc Tê thậm chí không cần mở mắt cũng có thể cảm giác được hướng đi của Hướng Uyển Tư, cậu an tĩnh đứng trước hộp tâm nguyện, không nhúc nhích, dùng tinh thần cường hãn trấn áp tiểu thảo.

Bản thân Hướng Uyển Tư không có quá nhiều sức mạnh, nhưng cô có thể khống chế sức mạnh dị hoá của thế giới. Hiển nhiên loại khống chế này cũng có giá cả và thời hạn, theo cánh cửa khép lại, sức mạnh quanh cô cũng dần yếu bớt.

Mắt thấy đồ vật ở ngay trước mắt mà không cách nào đắc thủ, Hướng Uyển Tư lui về phía sau một bước, toàn bộ thân hình chìm vào bóng đêm.

Vốn cô vẫn đang duy trì lí trí, hiện tại lại hoà thành một thể với màn đêm, lúc bước ra, động tác tay chân cứng đờ, nhứng sức lực vô cùng lớn.

Cô dùng sức kéo, xé nát nhánh dây vô cùng cứng cỏi kia, từng bước gian nan đi về phía hộp tâm nguyện.

Sau khi dị hoá, dung mạo Hướng Uyển Tư không còn nhu mỹ, trên mặt lộ ra từng đường gân xanh, làn da trên cánh tay nứt toác, lộ ra mạch máu cùng cơ bắp, giống như những con ong muỗi dị hoá, cơ bắp tăng trưởng vô định, tóc biến dài, giằng co với nhánh cây, không ai nhường ai.

Mạc Tê chậm rãi mở mắt, con ngươi của cậu đã biến thành màu xanh lục ngọc thẳng đứng, giống như hai phiến lá.

Cậu gian nan nâng cánh tay bị nhánh cỏ quấn lấy, chỉ mặt gương trong phòng vẽ, nói với Hướng Uyển Tư: “Nhìn xem bộ dáng hiện tại của chị đi, vì một nguyện vọng, đáng giá sao?”

Hướng Uyển Tư dù sao cũng là nữ sinh yêu cái đẹp, cô nhìn theo hướng Mạc Tê chỉ, xuyên qua ánh đèn mỏng manh, nhìn thấy một gương mặt không phải người cũng chẳng phải quỷ trong gương.

“A!!!” Tiếng kêu bén nhọn làm màng nghĩ người ta đau đớn, không còn trong trẻo dễ nghe như trước nữa.

“Chị vì một nguyện vọng, hại chết sáu người, trong đó còn có một người là bạn tốt, hiện tại lại biến thành cái dạng này, rốt cuộc là nguyện vọng gì khiến chị cam tâm tình nguyện trả giá như vậy?” Mạc Tê hỏi, trong mắt tràn đầy khó hiểu, không giống ánh mắt của một con người, càng giống như ánh mắt vô tri của một thứ không biết gì về thế giới.

Lúc này, vô luận là thân thể hay tinh thần cậu đều đã dung nhập với tiểu thảo, cậu không biết mình còn có thể duy trì tỉnh táo đến bao giờ, đơn giản chọn cách vứt bỏ lý trí cùng nhân tính, chỉ để lại một niềm tin chiến thắng Hướng Uyển Tư, cướp lấy bao tay, trừ cái này ra, không còn thứ khác.

Hướng Uyển Tư vuốt ve khuôn mặt mình trước gương, bỗng nhiên rơi nước mắt, nàng thanh âm giống như trộn lẫn cát sỏi, nghẹn ngào khó nghe: “Tôi chỉ là hy vọng bọn họ không tổn thương tôi nữa, nguyện vọng này là sai sao?”

Cô từ nhỏ đã xinh đẹp, am hiểu giao thiệp, cho tới nay đều là sinh viên tốt, đến nơi đâu cũng được người người hoan nghênh, tự cho rằng mình được người khác yêu mến. Nhưng bắt đầu từ chuyện bị người khác hạ dược năm ngoái, Hướng Uyển Tư mới biết được, mọi thứ không giống như trong tưởng tượng của mình.

Khi cô đang điều tra xem rốt cuộc là ai đã hại mình, lại tình cờ tìm được một diễn đàn nặc danh của trường, bên trong chứa đầy từ ngữ ô uế cùng bịa đặt chửi rủa, giống lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào lòng cô, mỗi khi đêm đến cô đều khó chịu chìm vào giấc ngủ.

Cô bắt đầu không thể tin tưởng người bên cạnh, hoài nghi người đang cười nói với mình giây trước có thể quay sang mạt sát cô ngay lập tức, thậm chí còn ảo tưởng rằng có người muốn bạo hành mình.

Lúc này, hộp tâm nguyện xuất hiện trước mặt cô, cô nghĩ, nếu không phải đối mặt với nhiều ác ý như vậy thì tốt rồi, có thể vui vẻ như trước, không cần phòng bị những người khác, cũng không phải bởi vì một ít lời mà suốt đêm khó đi vào giấc ngủ.

Lúc đầu cô cũng không tin nó, chần chừ đưa cho Ôn Miểu. Ai ngờ cái chết của Kha Tiểu Hi thật sự ly kỳ, trong đáy lòng sinh ra sợ hãi, đồng thời cũng có khoái cảm trả thù, ngay từ lúc nguyện vọng đầu tiên được thực hiện, Hướng Uyển Tư đã không thể quay đầu được nữa.

“Vì nguyện vọng này mà hại chết nhiều người như vậy, ngay cả Thi Hoa cũng đã chết, tới nước này rồi, tôi không thể không có hộp tâm nguyện, cậu đừng hòng ngăn cản tôi!” Cánh tay Hướng Uyển Tư bỗng duỗi dài ra, một quyền đánh nát gương, vô số mảnh vụn gương rơi xuống mặt đất, chiếu rọi khuôn mặt rách nát vặn vẹo của cô.

Mạc Tê nâng cánh tay, một nhánh cây từ khuỷu tay cậu mọc lên, cuốn lấy eo Hướng Uyển Tư, vòng lên cánh tay, quấn lấy đôi tay cô.

Hướng Uyển Tư liều mạng giãy giụa, lại nghe được Mạc Tê lẳng lặng nói một câu: “Còn có thể quay đầu lại.”

Thân thể cô chợt dừng lại, tựa đang hỏi Mạc Tê, lại là đang vấn chính mình: “Chuyện đã tới nước này, còn có thể quay đầu sao?”

Mạc Tê chớp chớp đôi mắt, đồng tử chuyển đổi giữa màu nhân loại cùng ngọc lục sắc, cậu nói: “Sở dĩ chị chấp nhất như vậy là bởi vì chi phí tổn thất quá lớn, chị vì nguyện vọng này mà đã phải trả một cái giá vượt xa giá trị thực sự của nó, không lấy được hộp tâm nguyện, những gì chị làm, tất cả đều không còn ý nghĩa.”

“Giao cho tôi đi, tôi sẽ thực hiện một điều ước khiến hết thảy mọi thứ đều viên mãn” Mạc Tê nói.

Theo lời nói của Mạc Tê, cánh cửa phòng vẽ cuối cùng cũng bị nhánh cây khéo lại, trong phòng phủ kín dây đằng, vừa là bảo hộ vừa là khống chế.

Mất đi năng lượng bên ngoài chống đỡ, sức lực Hướng Uyển Tư càng ngày càng nhỏ, quái vật dị hoá phía sau cũng bị dây đằng cắn nuốt, khắp nơi mọc ra hoá đoa màu tím đen.

Hạng Trác dán vào góc tường, không dám nhúc nhích, sợ hô hấp quá nặng đưa tới công kích.

Sở dĩ thảo đằng trong phòng không tấn công hắn là do Mạc Tê dùng tinh thần trấn áp, chỉ cần cậu hơi buông lỏng biếng nhác, tất cả mọi người ở đây đều sẽ chết.

Nhánh dây cuốn lấy cổ Hướng Uyển Tư, vô luận là tinh thần hay thân thể đều bị đánh tan, cô vô lực phản kháng, đôi tay rũ xuống thật mạnh.

Mạc Tê khống chế thảo đằng, kéo gần khoảng cách giữa cậu và Hướng Uyển Tư, gian nan lại thong thả gỡ xuống bao tay màu trắng.

Cậu nâng chân lên, lòng bàn chân sớm đã sinh ra vô số rễ cây đâm xuống bê tông cốt thép, mỗi bước chân là đứt một đoạn rễ, cậu liền phải thừa nhận loại thống khổ như lột da rút gân. 

“Hạng Trác, thu.” Mạc Tê nói với Hạng Trác.

Hiện tại Hạng Trác cần dùng bình tro cốt thu hồi tiểu thảo, nếu không bàn tay đầy nhánh cây của cậu vô pháp đeo lên bao tay trắng.

“Cậu xem tôi như này có thể lấy được nó sao?” Hạng Trác khóc không ra nước mắt, hắn cách bình tro cốt chừng hơn mười mét, trong phòng phủ kín dây đằng, một bước cũng khó tiến “Hơn nữa hiện tại cậu cùng tiểu thảo cộng hưởng, nếu tôi thu hồi tiểu thảo, cậu nhất định phải chết!”

Đây là năng lực gì a? Nhìn rất lợi hại, nhưng giết địch 800 tự tổn một ngàn!

Hạng Trác ho khan kịch liệt hai tiếng, đừng nói gì Mạc Tê, đến cả hắn liên tục chặt đứt cánh tay, trúng độc ong, còn bị Hướng Uyển Tư đả thương, ý thức cũng đã dần mờ mịt.

Mạc Tê thở dài, vì áp chế tiểu thảo, cậu đã sớm hao phí toàn bộ tâm lực, một phần là do tiểu thảo sinh ra địch ý với Hướng Uyển Tư, hiện tại Hướng Uyển Tư đã thúc thủ chịu trói, đầu óc nó chỉ còn lại ý nghĩ đem Mạc Tê làm chất dinh dưỡng, hoà thành một thể.

Hộp tâm nguyện ở phía sau, bao tay trắng cũng đã lấy được, thắng lợi gần trong gang tấc, cố tình hai người lại một bước khó đi.

“Ai tới phụ một chút đi.” Mạc Tê suy yếu nói với không khí.

Lúc này, một cái bàn vẽ tranh bỗng cử động, thảo đằng như gặp được hồng thủy mãnh thú mà rụt lại, rời xa bản vẽ. 

Bàn vẽ tự động lập lên, Mạc Tê miễn cưỡng giương mắt nhìn, thấy mặt trên lại là một chương phác thảo, nét vẽ trên tranh cực kì giống với bức họa kia. 

Đúng rồi, nơi này là phòng vẽ, sinh viên sẽ đặt tác phẩm của mình ở đây. Mẫn Thi Hoa vẽ một bức tranh lớn như vậy, không thể một nét đã thành, tất phải có bản nháp.

Dù chỉ là một bản phác thảo, nhưng kết cấu giống thành phẩm cuối cùng như đúc, người được phác trên giấy vươn tay, một đường bút chì hắc bạch vẽ nên bàn tay bắt được một nhánh thảo đằng. 

Lúc nhánh dây bị nắm lấy, Mạc Tê cảm nhận được có gì đó cũng đang nắm tay cậu, nhờ “Cộng hưởng”, cậu có thể cảm nhận được tiểu thảo này đang run rẩy sợ hãi.

Nương theo cảm xúc của tiểu thảo, tinh thần của Mạc Tê chiếm thế thượng phong, ngăn cản được sức mạnh của tiểu thảo, rễ cây và nhánh dây ở hai bên tay cậu rốt cuộc tróc ra, rơi xuống đất.

Thực sự rất đau, cũng may là đôi tay được giải phóng.

Mạc Tê thử hoạt động ngón tay, vết thương quá nặng, không thể thực hiện động tác với biên độ lớn, may mắn còn có thể động.

Cậu cầm lấy bao tay trắng trên dây đằng, thong thả mang lên tay.

_Hết chương 22_

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi