QỦY VƯƠNG GIA ĐÍCH TUYỆT THẾ ĐỘC PHI

CHƯƠNG 33: DÒ THÁM
Editor: Luna Huang
“Quỷ Vương gia trong miệng bách tính, Bách Lý Vân Tựu.” Ánh mắt của Mục Chiểu nhìn chằm chằm Bạch Lưu Ly, dường như muốn từ trong con ngươi của nàng nhìn ra chút gì.
Mâu quang của Bạch Lưu Ly phút chốc âm trầm như hàn đàm, Bách Lý Vân Tựu?
Nàng ở Tố thành người người tránh không kịp, hắn lại một người muốn cùng nàng nhấc lên quan hệ, đến tột cùng là nguyên nhân gì.
“Ha ha…” Bạch Lưu Ly đi tới trước cái ghế phía bên phải của Mục Chiểu, ngồi xuống cười, “Từ trước đến nay chỉ nghe nói đến phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn, cùng đối tượng làm mai gặp mặt nói chuyện trái lại chưa bao giờ nghe thấy việc, Vân vương gia không chỉ có mời được Mục đại thiếu gia nhất giới nam nhân làm mối, còn là muốn kết thân với Bạch mỗ nam nhân mà nói, Vân vương gia hành sự trái lại không giống người thường.”
“Nghe nói Bạch gia chủ luôn luôn hào sảng, không để ý những thứ lễ nghi phiền phức này mới tốt, chỉ cần có thể nói thành cái cọc hôn sự này, cần gì phải lưu ý quá trình làm sao, Bạch gia chủ ngươi cảm thấy Mục mỗ nói có đúng không?” Mục Chiểu nhìn gò má của Bạch Lưu Ly, nhìn trong con ngươi nàng tựa hồ bán hàm tiếu ý giễu cợt, trong khoảnh khắc loại cảm giác cùng Bách Lý Vân Tựu rất giống, tiếu ý đạt đáy mắt tựa hồ cất giấu lãnh ý người bên ngoài đoán không ra không dám nhìn thẳng.
“Môi chước chi ngôn, Mục mỗ không phải là ở nơi này sao? Về phần phụ mẫu chi mệnh…” Bạch Lưu Ly như vậy, lệnh Mục Chiểu đột nhiên đối với một chuyện Bách Lý Vân Tựu muốn thú nàng hăng hái, nhìn thoáng qua lão Bạch Việt vui vẻ nói tiếp, “Mục mỗ nghĩ, Bạch lão thái gia nhất định là một ngàn mốt vạn lần tán thành, nếu không có như vậy, mới vừa rồi ở bên ngoài phủ Mục Mục hướng lão thái gia nói lên việc này, lão thái gia tuyệt không mi thần cười thỉnh Mục mỗ vào phủ, Bạch gia chủ ngươi nói có đúng hay không?”

Quả nhiên như lãnh diện nam nói, lão Bạch Việt tuyệt đối vui mừng với hôn sự này, tất nhiên tán thành hôn sự này.
Bạch Lưu Ly cũng nhìn thoáng qua lão Bạch Việt còn đang cười híp mắt nghiên cứu hai rương lá trà lớn, ánh mắt lãnh đạm xẹt qua mặt già nua của Bạch Việt hơi chút nhu hòa vài phần, sau đó mới ôn hoà hỏi: “Như vậy chiếu Mục đại thiếu gia lý giải, có nên hay không hạ cửa hôn sự này chỉ có thể do Bạch mỗ tự mình quyết định?”
Mục Chiểu chỉ cười không nói, Bạch Lưu Ly nhẹ vỗ về băng gạc trên gò má của mình, “Như vậy xin hỏi Mục đại thiếu gia, Vân vương gia nhìn trúng điểm nào của Bạch mỗ?”
“Tự nhiên là Bạch gia chủ phù hợp dáng dấp Tây Thi trong lòng hắn.” Mục Chiểu mặt không đỏ tim không đập nói.
(Luna: Tim không đập chết rồi còn đâu)
“Tây Thi? A…” Bạch Lưu Ly như nghe được thiên đại chê cười cười đến tùy ý, không thèm để ý chút nào trong con ngươi Mục Trảo đột hiển lãnh ý, “Nguyên lai trong mắt Vân vương gia, Tây Thi là dáng dấp bực này của Bạch mỗ, vậy gia tỷ tiểu mỹ nhân như vậy ở trong mắt Vân vương gia lại toán cái gì?”
“Nghe nói ánh mắt của Vân vương gia sẽ sát nhân, Bạch mỗ từ trước đến nay rất sợ chết, còn không muốn tự chui đầu vào rọ.” Mặc dù nàng không tin vô kê chi đàm như thế, mặc dù hắn từng đối với nàng quá hảo ý, bất quá đáng tiếc, nàng chưa hề cần tìm một nam nhân, bởi vì nàng không cần.

“Ý tứ như vậy của Bạch gia chủ là ——” Mục Chiểu cố ý đem lời cắt đoạn, thái độ thản nhiên không có chút nào ngạc nhiên, phảng phất sớm ngờ tới Bạch Lưu Ly nói như thế.
Bạch mỗ bất luận tướng mạo hay là thân phận hôm nay, đều không với cao nổi Vân vương phủ, nên, Mục đại thiếu gia có thể thỉnh trở về.”
“Vân vương cũng là tàn nhan hé ra, không phải là vừa trùng cùng Bạch gia chủ xứng đôi?” Mục Chiểu tựa hồ vẫn chưa ngừng việc làm mối, “Chỉ cần các ngươi không ngại nhau là được? Vân vương nói không phải Bạch gia chủ thì không thú, lẽ nào Bạch gia chủ nhẫn tâm để hắn cô độc sống quãng đời còn lại?”
“Vân vương gia vì sao không phải Bạch mỗ không thú?”
“Mục mỗ mới vừa rồi không phải nói, Bạch gia chủ là Tây Thi trong lòng Vân vương gia, còn có ——” Mục Chiểu cố ý dừng một chút mới tiếp tục nói, “Bạch gia chủ đối với Vân vương gia mà nói, là tồn tại đặc biệt.”
Có thể để cho trong mắt vô sắc của lãnh diện nam thấy được nhan sắc trước đây chưa từng gặp, còn đích thật là đặc biệt, bất quá hắn nhìn Bạch Lưu Ly này đều là một thân hắc như lãnh diện nam, lãnh diện nam thì như thế nào từ trên người nàng nhìn được nhan sắc khác thường?

“Vậy thỉnh Mục đại thiếu gia cùng Bạch mỗ nói một chút, Vân vương gia cho rằng Bạch mỗ đặc biệt ở nơi nào? Bạch mỗ sửa lại được không?” Bạch Lưu Ly bỗng nhiên cười đến tươi đẹp, phảng phất đột nhiên tâm tình thật tốt, cùng thái độ nàng nói hoàn toàn khác nhau.
Đối với Bạch Lưu Ly từ chối, mọi người chung quanh giai kinh hồn táng đảm, bà mối là gia chủ tương lai của Mục gia, mặt mũi này không phải là so với thông thường rất lớn sao, hơn nữa đối tượng lại còn là Quỷ Vương gia cao cao tại thượng, rất sợ Bạch Lưu Ly nói ra một câu nói không thích hợp liền đem hại vị đại phật tôn này đắc tội, sau đó đang từ từ để Bạch gia suy sụp chịu không nổi.
Giữa lúc trong lòng mọi người lo sợ, Bạch Lưu Ly cười đến xán lạn, sợ đến trên lưng mọi người mồ hôi lạnh liên tiếp, trong lòng giai bọn họ hai ngày này có thể nói là chờ đợi lo lắng, so với đại tiểu thư gặp chuyện không may lúc trước còn bất an hơn.
Mục Chiểu ngắm Bạch Lưu Ly, đoán không ra nàng vì sao đột nhiên mà cười, phải không chinh lăng, bất quá cũng chỉ là thoáng qua, sau đó lộ ra một bộ thần tình tiếc nuối, than thở: “Xem ra Bạch gia chủ không dự định đáp ứng cửa hôn sự này, Mục mỗ hiểu.”
“Vậy Mục mỗ có thể hướng Vân vương gia nói rõ ý tứ của gia chủ.” Mục Chiểu nói, thản nhiên đứng lên.
“Vậy Mục đại thiếu gia mời đi được rồi, thứ cho Bạch mỗ không xa tiễn.” Bạch Lưu Ly cũng tượng trưng lễ phép đứng lên.

Mục Chiểu mỉm cười gật đầu, cất bước ra ngoài thính, lại lướt đến trước mặt Bạch Lưu Ly thì dừng cước bộ một chút, tiếu ý thật sâu thấp giọng nói: “Nghe nói u thảo là dược liệu hữu hiệu nhất nhất trên đời có thể trị tốt vết thương bị đao cắt, thiên kim khó cầu, vừa vặn Vân vương phủ có một cây, không biết Bạch gia chủ có hứng thú không?”

Sắc mặt Bạch Lưu Ly không thay đổi, Mục Chiểu nói xong, mỉm cười đi, một bên giơ tay lên khoát khoát chiết phiến trong tay, “Không cần tiễn, Mục mỗ nhận thức lộ.”
Lão Bạch Việt vẫn say mê trà thơm mới nhìn đếnMục Chiểu ly khai, một chút kích động đến liền muốn tiến lên tương kì ngăn cản, nhưng ở khó khăn lắm lao ra một bước thì bị Bạch Lưu Ly đưa tay ngăn cản, lão Bạch Việt không nói hai lời, giơ tay lên chính là phần chưởng vỗ vào đỉnh đầu của Bạch Lưu Ly, quát: “Tiểu vương bát đản! Ngươi nhân lúc lão phu không chú ý đem bà mối đuổi đi có đúng hay không? Nhiều năm như vậy khó có được cô nương nguyện ý gả cho ngươi! Ngươi muốn cho Bạch gia đoạn hậu tức chết lão phu có đúng hay không? Ngươi lập tức đi mang bà mối đoạt về cho lão phu!”
Thanh âm của lão Bạch Việt rống giận đinh tai nhức óc, cái tát rơi vào trên đầu Bạch Lưu Ly nhìn như ngoan nặng, kì thực nhẹ không đến nơi đến chốn, Bạch Lưu Ly tâm trạng ấm áp, dáng tươi cười nhu hòa, giơ tay lên cầm tay của lão Bạch Việt, thanh âm trầm ổn đến làm cho một loại cảm giác an tâm không hiểu, “Việt lão đầu, hắn trở lại, đừng có gấp.”
Mặc kệ Bách Lý Vân Tựu xuất phát từ mục đích gì muốn thú nàng, chỉ cần hắn thực sự muốn thú được nàng, Mục Chiểu tất nhiên sẽ lại đặt chân đến Bạch phủ.
Trước khi rõ ràng mục đích của đối phương, nàng sẽ không tùy tiện hành động, nàng sở dĩ không khách khí chút nào từ chối cửa hôn sự này, bất quá là muốn nhìn một chút hắn đến tột cùng có bao nhiêu muốn thú nàng, nếu Mục Chiểu lại lần nữa bị nàng từ chối hôn sự đi tới Bạch phủ cầu hôn, nàng có thể là sẽ suy xét gả vào trong Vân vương phủ, bởi vì như thế liền chứng minh Bách Lý Vân Tựu muốn từ trên người nàng đạt được chút gì, hay là nói muốn lợi dụng nàng đạt được mục đích.
Mà vừa lúc, nàng cũng có mục đích của nàng, mục đích đáng giá nàng gả vào trong Vân vương phủ.
—— đề lời nói ngoài ——
Đề cử (liên bán xuân) cô lạnh của bạn gái nam trang văn 《 nhất phẩm nữ đế sư 》, ở tìm tòi nhất lan tìm tòi tên sách là được sưu xong, hứng thú cô lạnh có thể đi trước nhìn, có thể cất dấu một ~ thúc ở đây đại non nửa nấm mùa xuân lạnh tạ qua ~


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi