QỦY VƯƠNG GIA ĐÍCH TUYỆT THẾ ĐỘC PHI

CHƯƠNG 52: HUNG ÁC CHI TÂM
Editor: Luna Huang
“Gia mau cứu nô tỳ!” Thúy nhi nghe được thanh âm ngạc nhiên của Hạ Hầu Lạc cũng lập tức quay đầu, người như chết chìm nắm được rơm rạ cứu mạng kinh khủng muôn dạng bỏ chạy, nhưng mà nàng mới chạy ra vài bước liền lại mạnh dừng lại cước bộ, chỉ vì phương hướng chạy như điên nơi đó có nam tử có thể cứu nàng một mạng, chỉ có bóng đêm đen như mực đen như mực cùng kéo cầm trong tay ngăn ở trước mặt nàng, vẻ mặt cười thâm độc của Hạ Hầu Lạc.
“Muốn chạy? Tiểu bối tiên, ngươi cũng dám chạy?” Hạ Hầu Lạc cười đến diện mục nữu khúc, giơ chân lên hung hăng đá trúng đầu gối của Thúy nhi, khiến cho Thúy nhi sợ hãi đến cực điểm quỳ gối, Thúy nhi bị đau tiêm kêu thành tiếng, nàng không chút lưu tình đạp lên má trái của Thúy nhi, đem Thúy nhi như vật cố sức dẫm nát dưới chân, dữ tợn mà cười, “Bổn công chúa bất quá giả bộ gọi Vũ lang mình một cái, tiểu bối tiên ngươi dĩ nhiên biểu hiện kích động như vậy, quả nhiên là mơ ước Vũ lang của bổn công chúa!”
“Vũ lang nhiều ngày như thế không đến nhìn ta, nhất định là ngươi đối với hắn nói bổn công chúa! Tiểu bối tiên!” Hạ Hầu Lạc khuôn mặt dữ tợn thanh âm bén nhọn nói, dưới chân dũ phát cố sức, đạp đến Thúy nhi mũi đều chảy ra máu, “Tiểu bối tiên muốn đứng ở bên người Vũ lang phải không? Cũng không nhìn một cái thân phận của chính ngươi! Bổn công chúa hiện tại sẽ phá hủy ngươi, nhìn ngươi còn thế nào câu dẫn Vũ lang của bổn công chúa!”
Âm thanh Hạ Hầu Lạc mắng, khom người bắt được một nắm tóc đã tán loạn của Thúy nhi túm ra, hình như muốn kéo đứt tóc trên đầu của Thúy nhi mới cam tâm, da đầu đau đớn xé rách lòng của Thúy nhi, khiến cho nàng phát sinh kêu to tê tâm: “A ——”
Hạ Hầu Lạc phảng phất không có nghe được Thúy nhi kinh khủng thống khổ quát tháo, trên tay càng thêm cố sức, dưới chân cũng càng thêm cố sức, chính là trong mắt trở nên càng thêm dữ tợn thâm độc, chỉ nghe tiếng quát tháo của Thúy nhi cắt bóng đêm vang vọng toàn bộ biệt viện.

Da đầu tê đau nhức cùng bị Hạ Hầu Lạc dẫm nát dưới chân như súc sinh mà thái độ kích thích lòng phản kháng của Thúy nhi, bảo vệ mình để cho nàng đã quên nàng là chủ tử của nàng, chỉ thấy nàng hai tay đánh tay chân của Hạ Hầu Lạc, Hạ Hầu Lạc tựa hồ không ngờ rằng Thúy nhi cũng dám phản kháng, mu bàn tay nàng bị móng sắc nhọn của Thúy nhi làm bị thương nàng sửng sốt một chút, sau đó đúng là nhấc chân một cước lại một một cước hung hăng dẫm nát trên mặt của Thúy nhi, gần như đáng sợ nổi giận nói: “Bối tiên đồ, ngươi lại dám phản kháng?”
Đồng mâu của Hạ Hầu Lạc hơi co lại đem bắp thịt dùng đến lớn nhất, trong tiếng đau kêu tê tâm liệt phế của Thúy nhi đem vật cầm trong tay đem vật cầm trong tay kéo tóc trên đầu Thúy nhi xuống! Mang theo da đầu, máu chảy đầm đìa! Thúy nhi nhất thời đau ngất đi.
“Hắc —— ha ha ——” Hạ Hầu Lạc nhìn tóc huyết mang theo da đầu trong tay, cười đến từng cơn, cười đến thẩm người, “Bổn công chúa không có tóc, các ngươi những thứ bối tiên này ai cũng đừng nghĩ có tóc!”
Hạ Hầu Lạc ném tóc trong tay xuống, ngồi xổm người xuống, dùng kéo sắc bén một chút một chút xẹt qua tóc dài của Thúy nhi, thẳng đến tóc của Thúy nhi thành lồi lõm, nàng mới thoả mãn cười, sau đó đem kéo chuyển qua trên mặt của Thúy nhi, âm sâm sâm lẩm bẩm cười nói: “Tiểu bối tiên, câu dẫn Vũ lang của bổn công chúa phải trả giá thật lớn, để bổn công chúa như hủy Bạch Lưu Ly bối tiên kia một dạng hủy ngươi!”
Tay nâng, kéo rơi, thân thể Thúy nhi từng đợt kinh luyên cùng từng tiếng tuyệt vọng tiếng quát tháo, kéo sắc bén trên mặt nàng trên mặt nàng rạch ra một đạo lại một đạo, thỉnh thoảng giọt máu bay đến trên tay Hạ Hầu Lạc, để cho nàng như hoa nỡ rộ cười ra tiếng, “A, ha ha…thật đẹp a…”
“Lạc nhi.” Hạ Hầu Lạc hết sức chuyên chú trên mặt Thúy nhi rạch dao nhỏ, một đạo thanh âm nam tử ôn nhu dễ nghe từ phía sau nàng truyền đến, lệnh động tác trong tay nàng mạnh ngừng lại, Thúy nhi bị nàng hành hạ đến hoàn toàn thay đổi cũng vì âm thanh của tự nhiên này cảm thấy ánh rạng đông.

Hạ Hầu Lạc có chút quay đầu, nhìn Vũ Thế Nhiên chân chân thật thật trong bóng tối đi tới, vội vàng đem kéo cầm trong tay giấu ra sau lưng, nhất thời như một hài tử phạm sai lầm, con mắt chăm chú khóa Vũ Thế Nhiên, rất sợ Vũ Thế Nhiên lại đột nhiên biến mất một dạng, hướng phương hướng của Vũ Thế Nhiên đi hai bước, cục xúc bất an lại mang ngượng ngập nói: “Vũ lang!”
Nhưng mà hưng phấn khai trong lòng Hạ Hầu Lạc không nhìn thấy trong mắt Vũ Thế Nhiên nồng nặc chán ghét.
Hạ Hầu Lạc cùng Bạch Lưu Ly tuy rằng đều muốn Vũ Thế Nhiên cho rằng người yêu, nhưng các nàng ở trước mặt Vũ Thế Nhiên cũng hai loại biểu hiện tuyệt nhiên bất đồng, Bạch Lưu Ly thanh danh bất hảo tính nết kém làm nhiều việc ác là chuyện mọi người đều biết, nàng đối đãi bất luận kẻ nào đều là hung ác không nể mặt, coi như là đối mặt tâm ái chi nhân Vũ Thế Nhiên, thái độ cũng chỉ là thoáng một chút như vậy mà thôi, nàng quan tâm Vũ Thế Nhiên, càng nhiều hơn chính là biểu hiện ở trong xử sự.
Mà Hạ Hầu Lạc không giống, Hạ Hầu Lạc là một trong khung nữ tử mạnh mẽ hung ác, đánh chửi cung nữ thái giám là chuyện thường xảy ra, cung nữ thái giám trong cung sợ nàng, chỉ là nàng so với Bạch Lưu Ly thông minh hơn một chút, những thứ thanh danh bất hảo này đối với nàng cũng không cho người bên ngoài có cơ hội truyền ra ngoài, dân gian hầu như không người nào biết bản tính của nàng, nàng trước mặt Vũ Thế Nhiên, càng biểu hiện sở sở dịu dàng, có thể nàng là thật quá thích Vũ Thế Nhiên, đến nỗi nàng mỗi một lần nhìn thấy Vũ Thế Nhiên cũng sẽ e thẹn đắc mặt đỏ tới mang tai, thanh âm ôn nhu như oanh đề, đây là Bạch Lưu Ly trước mặt Vũ Thế Nhiên chưa từng có biểu hiện qua.
Vũ Thế Nhiên tuy biết Hạ Hầu Lạc có thể so với Bạch Lưu Ly còn hung ác hơn, nhiên vì tiền đồ của hắn, hắn nguyện ý thú nữ nhân trong ngoài không đồng nhất như vậy, nữ nhân ở trong mắt hắn cho tới bây giờ cũng như công cụ, có thể sử dụng có thể mang đến cho hắn lợi ích lớn lao công chúa đối với hắn cuồng dại làm công cụ, hắn chưa phát giác ra có gì tổn thất, hơn nữa còn là một nữ tử tú sắc khả xan đối với hắn thiên y theo bách thuận, bất kể là phương diện gì, dùng đều thuận lợi, đều thưởng tâm duyệt mục.
Chỉ là Vũ Thế Nhiên thật không ngờ, Hạ Hầu Lạc mấy ngày ngắn ngủi sẽ xấu xí như vậy, xấu xí khiến hắn buồn nôn, làm hắn không muốn đặt chân đến biệt viện này.

Giờ khắc này ở trong mắt Vũ Thế Nhiên, Hạ Hầu Lạc xấu xí đến dường như cóc, nếu không có nể tình nàng đối với hắn còn có thể có chỗ dùng, hắn tất vĩnh không đặt chân đến địa phương nàng tồn tại.
“Gia, cứu nô tỳ, mau cứu nô tỳ!” Thúy nhi nhìn Vũ Thế Nhiên, thân thể chiến run dử dội hơn, cố hết sức hướng hắn bò đi, kêu cứu, “Gia, nô tỳ là Thúy nhi, là người ——”
Thúy nhi nói tay nàng khó khăn lắm đụng tới mũi hài của Vũ Thế Nhiên, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Vũ Thế Nhiên, có ở đây không tin tưởng cắt đứt, chỉ vì, nơi cổ họng của nàng chẳng biết lúc nào cắm vào môt cây chủy thủ!
Gia hôm qua mớid vuốt ve mặt của nàng khen nàng lớn lên mỹ, để cho nàng xem trọng công chúa, qua mấy ngày thu nàng làm thông, thế nào. . . Làm sao có thể giết nàng. . .
Vũ Thế Nhiên chán ghét nhìn thoáng qua Thúy nhi chết ở bên chân bản thân, vứt chủy thủ trong tay, tiện đà đi tới bên người Hạ Hầu Lạc, kéo qua tay nàng, đem Hạ Hầu Lạc ngượng ngùng đến nột nột nhẹ nhàng ôm vào lồng ngực, ôn nhu nói: “Nếu là thị nữ làm Lạc nhi không vui, ta liền giúp Lạc nhi xử trí nàng, Lạc nhi còn hài lòng không?”
“Vũ. . . Vũ lang. . .” Vũ Thế Nhiên ôn nhu ôm ấp để Hạ Hầu Lạc ngượng ngùng đến không được, bởi vì nàng vẫn tâm thuộc về Vũ Thế Nhiên chân chính chưa từng tới gần nàng, cũng đang vì như vậy, nàng mới đối Bạch Lưu Ly bình thường xuất hiện ở bên người Vũ Thế Nhiên hận thấu xương.
“Lạc nhi còn hài lòng không?” Vũ Thế Nhiên khinh ôm lấy Hạ Hầu Lạc, khi nhìn đến da đầu tóc loang lổ của nàng, một số gần như buồn nôn, nhưng vẫn là ôn nhu vấn vấn đề Hạ Hầu Lạc không trả lời.

“Vũ lang vì Lạc nhi làm, Lạc nhi đều thoả mãn.” Hạ Hầu Lạc giơ hai tay lên lớn mật ôm hông của Vũ Thế Nhiên, đem mặt dựa vào trong lòng Vũ Thế Nhiên, mềm nói, lại không có cảm giác được thân thể Vũ Thế Nhiên đột nhiên cứng còng, vì ghê tởm dựng lên.
“Vậy Lạc nhi nguyện ý giúp ta một chuyện sao?” Vũ Thế Nhiên không dấu vết chậm rãi đẩy Hạ Hầu Lạc ra.
“Lạc nhi nguyện ý.” Bị Vũ Thế Nhiên mê đến thần hồn điên đảo Hạ Hầu Lạc trong lúc nhất thời cái gì đều đã quên, trong mắt nàng chỉ có tình nhân của nàng, liền không chút nghĩ ngợi ứng.
Vũ Thế Nhiên câu thần cười, hắn muốn chính là một công cụ nghe lời như vậy, công cụ hữu dụng.
Trong bóng tối, một tiếng cười lạnh thấp đủ cho không thể nghe thấy vang lên, Hạ Hầu Lạc không có nghe được, nội lực thâm hậu như Vũ Thế Nhiên nghe được thanh thanh sở sở.
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc dĩ nhận được biên tập thông tri, thử văn 5 nguyệt 3 hào nhập v, đến lúc đó thích thử văn của cô lạnh môn tiếp tục cân thúc đi, có lẽ thích thúc của tiếp tục cân thúc đi làm sao? Ha ha! Thúc ở đây cầu cân văn, cảm tạ cô lạnh môn!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi