QỦY VƯƠNG GIA ĐÍCH TUYỆT THẾ ĐỘC PHI

CHƯƠNG 62: ĐẶC BIỆT NHẤT, MẶT NẠ LƯỠNG ĐOẠN
Editor: Luna Huang
Gió đêm trên ngọn đèn trắng trước đại môn Bạch phủ chợt trở nên lạnh, cuốn qua bên cạnh, lệnh tất cả mọi người cảm thấy lạnh buốt.
Bạch Lưu Ly mọi người ở đây đều cảm thấy nét mặt cùng đáy lòng đều lạnh buốt, cầm theo ngọn đèn trắng tiến nhập mi mắt mọi người, hắc y quấn thân, hắc sa che mặt, ánh nến trắng bệch, đánh vào trên mặt trên người của nàng, lộ ra một cổ âm trầm quỷ dị, rất có loại cảm giác đang từ trong mộ đi ra, nhưng hết lần này tới lần khác, nàng cười, mặt mày hơi cong hàm chứa tiếu ý ngâm ngâm.
Mục Chiểu vẫn cùng Bách Lý Vân Tựu chạy song song thấy Bạch Lưu Ly cầm bạch đèn lồng, giật mình, sau đó cười kéo kéo cương ngựa, quả đoán ly khai bên cạnh thân Bách Lý Vân Tựu chạy sang một bên, lãnh diện nam cùng sửu ác nữ này, một người hơn nửa đêm dùng bỉ ngạn hoa hạ sính, một người cầm bạch đèn lồng tới đón tiếp, quả thực tuyệt phối! Bất quá, bọn họ đây là dự định âm hôn?
Thính Phong nhìn Bạch Lưu Ly cùng Bách Lý Vân Tựu một mắt, quả đoán cũng theo Mục Chiểu bước sang một bên.
Gia đinh một tay chấp đèn một tay ôm hoa lần lượt đi tới trước cửa Bạch phủ, cách xa nhau một trượng đứng vững, đứng ở trước cửa Bạch phủ, chỉ thấy phong đăng màu đỏ như mạn châu sa hoa một dạng nở ở hai bên đường, phảng phất không có đầu cùng ở chỗ sâu trong hắc ám kéo dài, mạn châu sa hoa lửa đỏ trong gió đêm nhẹ nhàng chập chờn, như là hướng Bạch Lưu Ly bảo nàng đi minh giới chi lộ nở đầy mạn châu sa hoa.
Hai mươi danh thủ gia đinh phủng rương nhỏ lúc Bách Lý Vân Tựu dừng lại chỉnh tề phân bốn nhóm, phân trạm cho hắn hai bên trái phải, đem rương nhỏ giơ đến trên ngực, thần sắc cung kính cúi đầu đứng vững, bỗng nhiên gió đêm lay động mạn châu sa hoa đầy trên nắp rương, bay ra vào đóa, rơi vào bên hắc mã.
Bách Lý Vân Tựu ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn Bạch Lưu Ly dẫn theo bạch đèn lồng đối mặt hắn mà đứng ở trước đại môn Bạch phủ, cạn tiếu nói: “Bạch đèn lồng không tệ, thích hợp lên đường.”
(Luna: Đôi này quái quái nha, thích mấy thứ âm tào địa phủ a)
Bạch Lưu Ly không sợ hãi không giận, ngước mắt nhìn thẳng Bách Lý Vân Tựu, cũng cười nói: “Nghe nói ánh mắt của Vương gia rất đẹp, móc ra làm phân bón trong vườn rất thích hợp.”
Nét mặt Bạch Lưu Ly mặc dù cười, đáy lòng lại đang từ từ hiện lên lạnh thấu xương, giờ tý hạ sính, mạn châu sa hoa, thích hợp lên đường… Tựa như ánh mắt sau mặt nạ quỷ kia ở trên người nàng nhìn thấy gì một dạng, thế nhưng, có thể sao?
Mục Chiểu đứng ở một bên xem náo nhiệt đối thoại của hai người, không khỏi hí mắt cười, một bên vỗ vỗ vai của Thính Phong bên cạnh, tấm tắc nói: “Thính Phong, ngươi nói chủ tử này của ngươi quỷ dị kỳ quái còn chưa tính, nữ chủ tử tương lai này của ngươi cũng quỷ dị kỳ quái như thế, tấm tắc, quỷ vương phủ kia của các ngươi a, sau này sẽ biến thành cái dạng gì?”

Thính Phong cũng không để ý tới hắn, chỉ thật chặt vặn mi nhìn chằm chằm Bách Lý Vân Tựu cùng Bạch Lưu Ly, rất sợ Bạch Lưu Ly sẽ làm ra cái chuyện gì bất lợi cho Bách Lý Vân Tựu.
Bách Lý Vân Tựu đang nghe Bạch Lưu Ly nói xong nhẹ nhàng cười ra tiếng, tung người xuống ngựa, tiện tay lấy qua một đóa mạn châu sa hoa trên cái rương trong tay gia đinh, đi tới trước mặt Bạch Lưu Ly, một tay cầm bạch đèn lồng trong tay nàng, một tay đem mạn châu sa hoa cầm trong tay cắm lên tóc của nàng.
Bạch Lưu Ly vẫn chưa kinh ngạc cũng không cự tuyệt thân mật đột nhiên này của Bách Lý Vân Tựu, chỉ nghe thanh âm của Bách Lý Vân Tựu khinh đạm dường như vang lên bên tai, “Những hoa này là ta đặc biệt vì Bạch cô nương chuẩn bị, những hoa này thích hợp với Bạch cô nương, thích hợp tử mà phục sinh của Bạch cô nương, hay hoặc là nói thích hợp ‘ Bạch Lưu Ly’ cô nương Tá Thi Hoàn Hồn.”
Cạn tiếu nói xong lời cuối cùng, Bách Lý Vân Tựu đem ba chữ “Bạch Lưu Ly” Sau cùng cắn đến dị thường rõ ràng, Bạch Lưu Ly đang nghe bốn chữ “Tá Thi Hoàn Hồn” Thì, đáy lòng kinh hãi lệnh cạn tiếu trong con ngươi của nàng cương cố, tay cầm bạch đèn lồng bỗng nhiên run lên, khiến đầu ngón tay của Bách Lý Vân Tựu khó khăn lắm đụng phải trụ đèn thoát ly lòng bàn tay, chính hạ xuống thì lại bị Bách Lý Vân Tựu vững vàng nâng ở trong tay, “Bạch cô nương, cẩn thận chút, ngày lành, có thể nào để hỏa thiêu đèn lồng.”
Bách Lý Vân Tựu vừa nói vừa thu hồi tay của cầm trâm hoa trong tóc của Bạch Lưu Ly, tay hắn còn chưa kịp buông xuống liền bị Bạch Lưu Ly cố sức cầm cổ tay, lực đạo lớn đến có thể thấy rõ huyết quản ở cổ tay của Bách Lý Vân Tựu phình trướng lên, Thính Phong thấy cảnh vậy, chính muốn tiến lên quát Bạch Lưu Ly lớn mật cùng vô lễ, lại bị Mục Chiểu đè vai xuống, chỉ thấy Mục Chiểu nhìn chằm chằm hai người hướng Thính Phong khẽ lắc đầu một cái, ý bảo hắn an tâm một chút chớ nóng, Thính Phong không giải thích được, nhưng vẫn là tạm thời thuận theo ý tứ của Mục Chiểu.
Bách Lý Vân Tựu bị Bạch Lưu Ly như thế cố sức bắt cổ tay, không giận phản tiếu ý nồng đậm, “Bạch cô nương quả nhiên không bị cản trở không câu nệ tiểu tiết, lại như vậy không kịp chờ đợi cầm tay của ta.”
Sự thực quả nhiên như hắn nhìn thấy suy đoán không chỗ nào xuất nhập, bằng không Bạch Lưu Ly không có phản ứng lớn như vậy, bởi vì hắn đã gặp qua nàng, lãnh tĩnh đến phảng phất bất cứ chuyện gì cũng không thể để trong lòng nàng gợn sóng, như vậy chứng minh, lời hắn nói, điểm trúng bí mật trong lòng nàng vô nhân trên đời này thấy vô nhân biết.
“Vân vương gia, người biết chút ít?” Bạch Lưu Ly không có ý buông tay, trái lại đem cổ tay của Bách Lý Vân Tựu bóp càng chặt hơn, trong mắt lộ ra địch ý lạnh thấu xương, thấp giọng cười nhạt, “Hay là nói, cặp mắt kia của người, nhìn thấy gì?”
Ánh mắt của Quỷ Vương gia sẽ sát nhân, lẽ nào, không chỉ là nghe đồn? Hắn sẽ nói ra lời như vậy, liền chứng minh hắn biết nàng không phải Bạch Lưu Ly chân chính, cặp mắt kia của hắn đến tột cùng nhìn thấy gì?
Bất quá dù cho hắn biết thì như thế nào, hôm nay nàng chính là Bạch Lưu Ly của thế giới này, nếu nói là nàng không phải, chỉ sợ trên đời này không ai sẽ tin tưởng.
“Đôi mắt này của ta nhìn thấy gì?” Bách Lý Vân Tựu mặc cho Bạch Lưu Ly nắm thật chặt cổ tay của hắn, phảng phất nhìn không thấy địch ý trong mắt Bạch Lưu Ly, như trước cạn tiếu, “Bạch cô nương lại là người thứ nhất hỏi ta loại vấn đề này, Bạch cô nương quả thực như ta sở kiến, là đặc biệt.”
“Vật ta nhìn được, ngoại trừ tự ta, không ai có thể hiểu được.” Bách Lý Vân Tựu nói phân nửa thanh âm chợt trở nên lạnh, nói chút vừa dứt thì hắn không cần tốn nhiều sức tránh khỏi kiềm chế của Bạch Lưu Ly, chẳng những như vậy, còn trở tay bắt được cổ tay của Bạch Lưu Ly, lôi kéo nàng hướng gia đinh đang cầm rương nhỏ đứng ở trước cửa Bạch phủ hai bước lao đi, lực đạo lớn đến đúng là làm Bạch Lưu Ly vô pháp giãy, thân thể chỉ có thể không thể khống chế theo hắn di động, giữa lúc nàng giơ tay kia lên tìm hướng tiểu chuông bạc ở đuôi tóc, mới vừa rồi địa phương nàng đã đứng đúng là có vài cây ngân châm ba tấc dài năm phân! Hiện lên ngân quang lạnh lùng dưới ngọn đèn dầu màu đỏ.
Bạch Lưu Ly híp lại đôi mắt, không chút do dự cấp tốc đem tiểu chuông bạc ở đuôi tóc kéo xuống, lại vào lúc này, một mảnh bóng đen rơi xuống trên mặt nàng, đúng là một bức tường mặt người đến trước mặt nàng, đem tầm mắt của nàng hoàn toàn ngăn trở, người này không phải là người lạ, chính là Bách Lý Vân Tựu mới vừa rồi đem nàng giật lại, mới vừa rồi hắn là cứu nàng?

“Không biết các hạ là người qua đường nào, cấp bậc lễ nghĩa chúc mừng bổn vương đính hôn thật đúng là đặc biệt.” Bách Lý Vân Tựu không khí không buồn, đúng là ôn tồn nói, nhưng mà trong bóng tối không có bất cứ động tĩnh gì, Thính Phong đã đứng ở bên cạnh Bách Lý Vân Tựu, trường kiếm bên hông cũng đã rời vỏ rồi, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu lại thản nhiên nói, “Xem ra các hạ là muốn bổn vương thỉnh các hạ đi ra, như vậy bổn vương như các hạ mong muốn.”
Chỉ nghe lời của Bách Lý Vân Tựu vừa dứt, mấy đạo bóng đen trước mắt hắn bay nhanh mà qua, đoạt hướng chỗ tối bất luận cái địch nhân gì ẩn náu.
Thích khách? Muốn giết nàng? Hay là Bách Lý Vân Tựu? Bạch Lưu Ly vẫn chưa vì tồn tại của Bách Lý Vân Tựu mà thả lỏng cảnh giác, trái lại càng thêm cẩn thận, bởi vì Bách Lý Vân Tựu chưa có bất kỳ lý do đáng giá để nàng có thể tin tưởng, thân là sát thủ không thể tin bất luận kẻ nào, bởi vì bất luận kẻ nào cũng có thể lúc bản thân xoay người thì ở sau lưng mình cho mình một đao trí mạng, người luôn miệng nói đối tốt với ngươi ở nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ ngươi, nàng cần chính là tin tưởng mình, mà không phải là đem tính mạng của mình giao phó trong tay người khác.
Chỉ là, nam nhân trước mắt này, Bách Lý Vân Tựu có một đôi mắt quỷ dị, đúng là đưa lưng về phía nàng đem nàng hộ ở sau người, sẽ không sợ nàng tùy thời cũng có thể sau lưng của hắn tiếp một đao sao?
Ít khi, chỉ nghe trong bóng tối có thanh âm của binh qua va chạm vang lên, cùng lúc đó, mấy đạo bóng đen từ tường cao của Bạch phủ nhảy ra, như bay hướng Bách Lý Vân Tựu phác lai, Thính Phong vẻ mặt túc sát, nâng kiếm đón chào, không quên quan tâm Bách Lý Vân Tựu nói: “Gia cẩn thận.”
Mục Chiểu đem thân thể dựa vào trên lưng ngựa, song chưởng hoàn trước ngực, lấy tư thái nhất phó treo thật cao nhìn tình huống đột nhiên có biến này, gương mặt tiếu ý hình như đang xem náo nhiệt, không chút nào có dự định xuất thủ tương trợ.
Gia đinh tay cầm phong đăng cùng phủng rương nhỏ đã ở trước tiên lui về phía sau, cước bộ chỉnh tề, đúng là nhất trí không hoảng hốt bất loạn, không giống gia đinh tầm thường, mà như binh tướng hướng nghiêm chỉnh huấn luyện!
Thanh âm binh qua tương giao ở chung quanh vang lên, Bạch Lưu Ly lại nghiêm túc quan sát được cử động chỉnh tề của bọn gia đinh, vi vi túc nhíu mày, những gia đinh này, có thể tại nguy hiểm đột nhiên tới không hoảng hốt bất loạn, nhưng lại cũng không ai bắt đầu bảo hộ Bách Lý Vân Tựu người chủ tử này, trái lại trước tiên bảo hộ rương nhỏ, đến tột cùng là rương nhỏ quá trọng yếu, hay là bọn hắn Thính Phong cùng ám vệ không thấy đủ để ứng đối tình huống như vậy?
Bạch Lưu Ly giơ tay lên lại từ tiểu chuông bạc ở đuôi tóc kéo xuống, theo những gia đinh kia chậm rãi lui về phía sau, nguy hiểm là hướng về phía Bách Lý Vân Tựu mà đến, nàng cần gì phải đem bản thân đưa thân vào nguy hiểm cùng hắn, chuyện của hắn, cùng nàng không quan hệ.
Ngay khi Bạch Lưu Ly chậm rãi lui về phía sau, một đạo hàn quang từ bên cạnh thân nàng cấp tốc bổ tới, bổ ra cự ly của nàng cùng Bách Lý Vân Tựu, nàng cấp tốc khom lưng, hiểm hiểm tránh được một kích theo sát mà đến, những thứ này không phải là chỉ hướng về phía Bách Lý Vân Tựu?
Bạch Lưu Ly cấp tốc giơ tay lên, trong lúc này, bóng đen vừa mới vừa ly khai nàng một lần nữa hoảng đến trên mặt của nàng, nàng còn chưa đem tiểu chuông bạc cầm trong tay hất ra thì chỉ nghe “Đinh” Một tiếng thanh âm của lưỡi dao sắc bén đụng với cứng rắn vang lên, kèm theo thanh âm nhàn nhạt của Bách Lý Vân Tựu: “Các hạ là thích giết nữ nhân? Hay là thích trước tìm nữ nhân hạ thủ?”

“Huyền băng kiếm?” Chỉ nghe một giọng nam âm lãnh nặng nề vang lên, mang theo khiếp sợ, cùng lúc đó Bạch Lưu Ly thấy rõ người muốn lấy tính mạng nàng, toàn thân hắc y, miếng vải đen che mặt, đầu triền cái khăn đen, chỉ có một đôi mắt lộ ở bên ngoài, mà cặp mắt kia, mang theo hận ý cùng sát ý, hận không thể đem người trước mắt hắn bầm thây vạn đoạn mới bỏ qua, chỉ hận cùng sát ý là của hắn không phải là hướng về phía nàng, mà là nhằm vào Bách Lý Vân Tựu che ở trước mặt nàng.
Mà lúc này, trong tay Bách Lý Vân Tựu nắm một thanh trường kiếm chưa rút ra khỏi vỏ, vỏ kiếm lam bạch, dung khắc quỳ long văn, chuôi kiếm khảm bạch ngọc thạch, hắc y nhân khi nhìn đến trường kiếm trong tay hắn trong mắt dần hiện ra khiếp sợ sâu đậm, rồi lại rất nhanh tiêu thất, Bách Lý Vân Tựu không nói, chỉ là lẳng lặng nhìn hắc y nam tử trước mắt.
Nhân lúc hắc y nam tử khiếp sợ, Bạch Lưu Ly đem ánh mắt dừng lại ở trường kiếm trong tay Bách Lý Vân Tựu, huyền băng kiếm… Giống như đã từng nghe qua mấy chữ này ở nơi nào, đến tột cùng ở nơi nào, đúng là nhất thời nghĩ không ra.
Hắc y nam tử nhất cử không trúng Bạch Lưu Ly cấp cấp thối lui, tiện đà giơ kiếm lần thứ hai hướng Bách Lý Vân Tựu nhanh chóng xông đến, xuất thủ cực nhanh từng chiêu ngoan lệ, Bách Lý Vân Tựu vẫn chưa rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thấy hắn chẳng những lấy một thanh kiếm chưa rút ra khỏi vỏ chống đối công kích của đối phương, hai chân đúng là nửa bước không dời! Lệnh Bạch Lưu Ly không khỏi ngưng mắt theo dõi mỗi một cái động tác của hắn, ánh mắt lạnh lẽo càng lúc càng chìm.
Nàng mặc dù không tinh thông kiếm thuật, lại đối với kiếm thuật rất có nghiên cứu, trước mắt hắc y nam tử này, kiếm thuật cực kỳ âm nhu, nhìn kiếm pháp của hắn không mang theo một tia dương cương khí, lộ vẻ từng chiêu đều có thể trí mạng thâm độc, nếu là người nội lực không thâm hậu không tinh thông kiếm thuật căn bản không tiếp nổi năm chiêu của hắn, mà Bách Lý Vân Tựu dĩ nhiên nửa bước không dời lấy một thanh kiếm chưa rời vỏ tiếp nhận vô số chiêu của hắn! Thậm chí không thấy hô hấp có gì biến hóa, quả thực giống như là không tốn sức chút nào.
Không biết Bách Lý Vân Tựu này có một đôi mắt quỷ dị đến tột cùng có nội lực thâm bất khả trắc như thế nào? Nếu hắn không có nội lực thâm hậu, tuyệt không thể làm khí định thần nhàn như vậy.
Mà đối phương thân thủ cũng bất phàm, xuất chiêu vô số hô hấp lại cũng không chút nào hỗn loạn, chẳng những như vậy, hai mắt hắn vô vẻ khẩn trương cùng hoảng loạn, chiêu số bất loạn, mà Thính Phong còn chưa thoát được.
Hắc y nam tử chiêu thức càng lúc càng cứng cỏi, Bách Lý Vân Tựu nguyên bản hai chân không dời lui về sau một bước, cùng lúc đó giơ tay lên đem Bạch Lưu Ly cố sức đẩy ra, làm như phải đẩy nàng ra khỏi nguy hiểm vậy, sau đó nâng tay trái xuôi ở bên người lên, cuối cùng cầm chuôi kiếm hắn chưa từng cầm.
Bạch Lưu Ly bị Bách Lý Vân Tựu bất thình lình đẩy ra sau lảo đảo một bước, lập tức hướng Bách Lý Vân Tựu cau mày bật thốt lên: “Cẩn thận!”
Chỉ vì, Bách Lý Vân Tựu giơ tay lên nắm lấy chuôi kiếm, đồng thời trong mắt của hắc y nam tử nàng thấy được tiếu ý lạnh lùng, như là tiếu ý thoả mãn cá cắn câu.
Bách Lý Vân Tựu lúc Bạch Lưu Ly hô lên hai chữ “Cẩn thận” Thì tay trái đã cầm chuôi kiếm, nhiên, Bạch Lưu Ly tinh tường thấy tay trái của hắn chấn động mạnh một cái, hắc y nam tử bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, “Bách Lý Vân Tựu nạp mạng đi!”
Tiếng cười điên cuồng của hắc y nam tử, kiếm ảnh như cuồng phong hướng Bách Lý Vân Tựu quét tới!
“Bách Lý Vân Tựu!” Mục Chiểu vẫn lưng dựa mã lấy tư thái xem náo nhiệt trước mắt hết thảy trong nháy mắt đó nhận thấy được tình huống sai, cầm trong tay chiết phiến chợt mở, chỉ thấy hắn nắm chiết phiến hướng phương hướng Bách Lý Vân Tựu cấp lược mà đến, cán phiến như an tĩnh ôn nhuận như ngọc gãy xương mỗi một mỗi một cây phiến cốt một cái chớp mắt ở trong tay hắn hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén!
“Gia!” Thính Phong cũng khẩn trương đến tâm nhắc tới tiếng nói, đem lợi kiếm đâm thủng trái tim của tên hắc y nhân một sau cùng cấp tốc rút ra, cũng nâng kiếm hướng Bách Lý Vân Tựu phóng đi.
Tay trái của Bách Lý Vân Tựu run tại đây tại đây trong thanh âm khẩn trương cầm thật chặt chuôi kiếm, không tránh không né, tự là hoàn toàn không nguy hiểm trước mắt để vào mắt, ngay khi hắn mới đưa kiếm rút ra vỏ kiếm một tấc, tay trái của hắn bị người dùng tay cố sức kéo trở về, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh một tay từ sau ôm lấy hông của hắn bỗng nhiên áp xuống! Kiếm mưa mãnh liệt tựa như tật phong trên đầu hắn thổi qua quét trên mặt đất, sinh sôi đem kháng mặt đất bổ ra vô số cái khe, có thể thấy được chiêu thức cứng cỏi.

Cùng lúc đó, chỉ thấy hắc y nam tử ôm ngực lùi lại một bước, trên ấn đường của hắn, lại có một quả chuông bạc nho nhỏ đang nhập trong đó! Một mảnh ô tử tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được ấn đường của hắn bốn phía lan tràn!
Mắt thấy Mục Chiểu cùng Thính Phong bách cận, hắc y nam tử cực kỳ không cam lòng nhìn Bạch Lưu Ly từ sau Bách Lý Vân Tựu ngã nhào xuống đất một mắt, nâng kiếm vận khí xoay người bay vút ly khai, chỉ nghe Thính Phong hướng nơi bóng tối một tiếng, “Vọng Nguyệt!”
“Ta biết, đuổi theo ngay.” Thanh âm lạnh như băng của Vọng Nguyệt trong bóng tối truyền đến, lập tức chỉ thấy mấy đạo bóng đen từ trước mắt xẹt qua, quanh mình lại không có động tĩnh nữa.
Thính Phong cấp cấp chạy tới bên người Bách Lý Vân Tựu, tuy nói thở phào nhẹ nhõm, nhiên khi nhìn đến Bách Lý Vân Tựu bị Bạch Lưu Ly từ sau ngã xuống đất thì, nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt, “Gia…?”
Trái lại tiền nhất khắc còn khó hơn mặt lộ vẻ khẩn trương Mục Chiểu ha ha nở nụ cười trào, tiền nhất khắc ô cốt trúc phiến vẫn là lợi khí băng lãnh lại khôi phục dáng dấp chiết phiến tầm thường, chỉ thấy Mục Chiểu cười đến toe tóe, “Ha ha, lãnh diện nam, đại ác nữ, dù cho nói các ngươi tuyệt phối, các ngươi không cần phải nhanh như vậy phác cùng một chỗ chứ? Cũng không cần phải làm trò trước mặt nhiều người chúng ta như vậy mạc thiên ngồi xuống đất như thế phác cùng một chỗ chứ? Hơn nữa, tư thế còn xấu như vậy, ha ha, cười chết tiểu gia rồi.”
Thính Phong vốn là giật mình cùng chinh lăng lại đang nghe Mục Chiểu lớn tiếng pha trò biệt tiếu biệt đắc vẻ mặt hồng, cuối cùng sợ mình như Mục Chiểu một dạng cười ra tiếng phải giơ tay lên che miệng mình, mặc dù bọn họ cũng đều biết mới vừa rồi một khắc kia có bao nhiêu nguy hiểm, mặc dù bọn hắn cũng đều thấy nhất khắc nguy hiểm đó Bạch Lưu Ly là như thế nào đem mai chuông bạc cầm trong tay hướng tên hắc y nam tử kia cấp tốc bắn ra, mặc dù bọn hắn không biết Bách Lý Vân Tựu mới vừa rồi vì sao không có rút kiếm ra khỏi vỏ trước tiên mà cho đối phương trí mạng không đáng.
“Lãnh diện nam, tiểu gia ta chưa bao giờ biết, nguyên lai ngươi thời khắc mấu chốt cũng sẽ rơi vòng trang sức a!
Mục Chiểu vẫn ở chỗ cũ không tim không phổi pha trò, Bạch Lưu Ly mặt không đỏ tim không đập từ trên lưng Bách Lý Vân Tựu đứng lên, động tác có chút thong thả, bởi vì nàng cảm thấy thắt lưng có chút đau, có lẽ là động tác mới vừa rồi quá mãnh liệt quá đột nhiên nhanh chóng đến, thân thể này, thực sự là không dùng được.
Hắc sa che trên mặt nàng cũng vì cử động vừa rồi rớt xuống, chánh chánh hảo rơi hướng mặt của Bách Lý Vân Tựu, Bạch Lưu Ly một bên vỗ vỗ bụi bặm trên xiêm y mình, một bên ôn hoà nói: “Cứu ngươi một mạng, không cần cảm tạ.”
“…” Thính Phong không nói gì.
“Nghe được không lãnh diện nam, tức phụ nhi của ngươi bảo người thức dậy chớ ngủ, trên mặt đất lạnh.” Mục Chiểu bao thuở gặp qua Bách Lý Vân Tựu bộ dáng chật vật như thế, nhất thời lại cười ha hả, cười đến khóe mắt tiêu lệ.
“…” Thính Phong lần thứ hai không lời chống đở.
Bách Lý Vân Tựu đối với cười nhạo của Mục Chiểu thờ ơ, hai tay chống đất chậm rãi chống thân lên, cũng liền khi hắn đứng dậy trong nháy mắt đó, dây buộc tóc trên oán tóc ở đỉnh đầu rơi ra, ba nghìn tóc đen khoảng cách trút xuống đầu vai.
Ngay thời gian Bách Lý Vân Tựu khởi động thân, Mục Chiểu không cười, chỉ vì, trên mặt đất nơi lúc nãy áp mặt của Bách Lý Vân Tựu, hé ra mặt nạ mặt quỷ hai nửa đoạn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi