QỦY VƯƠNG GIA ĐÍCH TUYỆT THẾ ĐỘC PHI

CHƯƠNG 84: GIẢO ĐỊNH TỘI, BẠCH LƯU LY CỰ BỔ
Editor: Luna Huang
Chợt có tảng mây đen lớn từ phía chân trời chậm rãi đến hướng Tố thành, gió thu quát dũ liệt, rõ ràng khí trời tốt, lúc này lại như tùy thời cũng có thể mưa mưa to tầm tả, chọc cho các tiệm hàng rong rối rít mở trướng bồng của mình hoặc tạm thời thu dọn, chỉ có tiểu nhị của cửa hàng trà vẫn còn nhao nhao kéo khách.
Quan binh của hình bộ nắm yêu đao vội vã từ chợ chạy qua, bào hướng Vân vương phủ cùng Bạch phủ, có thể để trướng bồng vội vàng của các quán hàng rong đều ngừng công việc trên tay, nhìn chằm chằm quan binh thần sắc nghiêm túc, trong lòng tính toán xảy ra đại sự gì.
“Giết người! Đại ác nữ Bạch Lưu Ly giết người!” Tiếng bước chân chỉnh tề của quan binh qua đi, không biết có ai ở nơi nào hô to một câu, “Bạch Lưu Ly giết phu nhân của trạng nguyên Lạc công chúa ——!”
“Xôn xao ——” Mọi người tao động.
Thời khắc này đại môn Bạch phủ đồng loạt đứng hơn mười người quan binh ác yêu đao, nhất phái dáng dấp nghiêm túc để một đám hạ nhân Bạch phủ đều cúi đầu đến khí cũng không dám hít lớn tiếng, Bạch phủ vẫn là thế gia đại hộ, còn them hung thần bưu hãn của Bạch Lưu Ly đặt hàng đầu, chưa bao giờ có quan gia dám bước vào cánh cửa của Bạch phủ tìm chút ít cặn, những thứ hạ nhân như bọn họ chưa từng gặp qua nhiều quan binh đeo đao như vậy nhất tề bao vây trước cửa Bạch phủ, không chỉ có như vậy, còn đi vào trong phủ!
Chỉ vì, đại ác nữ Bạch Lưu Ly giết người, giết không phải là người dân thường, mà là thân nữ nhi của đương kim thánh thượng, Hạ Hầu Lạc công chúa!
Không chỉ có là mọi người của Bạch phủ mục trừng khẩu ngốc, liền là cả bách tính của Tố thành cũng không dám tin tưởng, lá gan của đại ác nữ Bạch Lưu Ly cư nhiên lớn đến trình độ như vậy! Cũng dám giết công chúa! Xem ra nàng quả nhiên còn nhớ thương trạng nguyên gia!
Mà hôm qua nghe đồn, xem ra tất nhiên là nàng độc hại công chúa, bởi vì bị phát hiện, nói chung đều đã đắc tội Mẫn quý phi nương nương, cho nên nàng thẳng thắn một không làm hai không ngừng giết Hạ Hầu Lạc công chúa! Còn có ngược đãi thị nữ, chỉ sợ cũng là nàng đem nucớ bẩn hất lên người công chúa!
Quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời! Bọn họ vừa mới nói gần đây đã không thấy nàng làm nhiều việc ác ở chung quanh, cho là nàng chết qua một lần sửa lại tính tình, ai biết nàng chẳng những không thay đổi, trái lại làm tầm trọng thêm! Cũng dám giết công chúa!
Tiền thính tiếp khách của Bạch phủ, Bạch Lưu Ly còn chưa đi tới tiền thính, liền nghe được tiếng nam nhân tức giận quát chói tai vang lên, “Còn không mau mau bắt hung thủ giết người này!”

Thanh âm của nam nhân còn chưa hạ xuống, Bạch Lưu Ly liền bị sáu danh quan binh tiến nhanh lên vây quanh, Bạch Lưu Ly khinh nhìn lướt qua quan binh vày này thành vòng, mới ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân chưa có sự cho phép của nàng liền xông vào Bạch phủ hạ mệnh lệnh.
Chỉ thấy nam nhân ước bốn mươi mốt bốn mươi hai, một thân quan phục thâm hồng sắc ôm trên thân thể mập mạp của hắn, một đôi mắt nhỏ tam giác khảm ở vẻ mặt phì nhục, hết lần này tới lần khác một râu quai nón đen thùi lùi dài trên mặt trắng mập của nam nhân, cùng cả người hắn phối hợp cùng một chỗ có vẻ hoạt kê buồn cười, kẻ khác nhìn liền sinh ra một loại ghét bỏ, vưu kì một đôi mắt nhỏ tam giác kia của hắn, xẹt qua trên mặt nữ nhân thì tựa hồ cũng lóe một loại quang hèn mọn, để thị nữ trẻ tuổi cảm thấy cả người sắp nổi da gà, đều mang đầu chôn đến thấp không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Mà khi hắn thấy Bạch Lưu Ly, cặp mắt nhỏ tam giác kia lóe hèn mọn phút chốc híp một cái, trực câu câu định trên mặt của Bạch Lưu Ly, hô hấp chậm rãi trở nên gấp, gấp đến tựa hồ phì nhục đầy người hắn đều đang run run.
Đứng ở bên cạnh trung niên nam nhân mập mạp Vũ Thế Nhiên nhìn ra phản ứng sai của hắn, lập tức tiến lên một bước, thần sắc đau thương địa Bạch Lưu Ly, đau lòng nói: “Biểu muội, ngươi vì sao phải làm như vậy, hại Lạc nhi, cũng hại chính ngươi. . .”
Nét mặt đau thương thương tiếc của Vũ Thế Nhiên, tâm trạng cũng đắc ý cười nhạt đối với hèn mọn của nam nhân mập, có Mẫn quý phi chống phía sau hắn, Bạch Lưu Ly lần này muốn không chết chỉ sợ cũng không thể, còn có Bạch Lưu Ly rơi vào trong tay Vương Thời yêu nữ nhân, dù cho sống thì phải làm thế nào đây?
“Không có kinh qua ta cho phép liền xông vào phủ đệ của ta, nguyên lai đây chính là tố dưỡng của đường đường phò mã gia cùng Hình bộ Thị lang đương triều, thực sự là văn sở vị văn.” Bạch Lưu Ly nhìn Vũ Thế Nhiên giỏi về diễn trò, quan binh vây quanh bên cạnh nàng cũng xem như không có gì, nhấc chân tiếp tục bước đến tiền thính, “Còn có, thỉnh phò mã gia gọi ta là Bạch gia chủ, ta cũng không có biểu ca tốt như ngươi vậy.”
“Biểu muội. . .” Vũ Thế Nhiên khẩn túc mi tâm, nhất phó đau lòng đến khó diễn tả được, trong lúc nhất thời ngây dại nhìn tất cả thị nữ ở đây.
“Lớn mật Bạch Lưu Ly! Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn không nhận tội?” Vương Thời mắt thấy Bạch Lưu Ly cư nhiên không để hắn vào mắt tiếp tục tiến tiền thích, thậm chí nhìn cũng không liếc nhìn hắn một cái, không khỏi tâm trạng giận dữ, lại một lần nữa quát to, “Còn không mau bắt hung thủ sát hại công chúa này?”
Quan binh vốn có chần chờ có nên tiến lên ngăn cản Bạch Lưu Ly hay không, lúc này nghe được thủ lĩnh thủ lĩnh bọn họ hét lớn nhất thời chần chờ toàn bộ tiêu, lần thứ hai vây quanh Bạch Lưu Ly, cùng lúc đó vươn tay muốn bắt nàng.
Nhiên, tay của bọn họ còn chưa đụng tới Bạch Lưu Ly, chỉ thấy Bạch Lưu Ly giơ tay lên hay bên cấp tốc rạch ra một độ cung, sáu danh quan binh tức thì đều ngã xuống đất, song chưởng co quắp!
Vương Thời kinh hãi, trong con ngươi Vũ Thế Nhiên có ánh sáng lạnh hiện lên, cũng khuyên nhủ: “Biểu muội, ngươi đã có tội, hôm nay muốn chống lại lệnh bắt, ngươi đây là đang một mà xúc phạm vương pháp, không nên mắc thêm lỗi lầm nữa, như ngươi vậy, muốn biểu ca thế nào hướng Mẫn quý phi nương nương cầu tình cho ngươi mới tốt.”
Vũ Thế Nhiên có thể nói là một lời hai ý nghĩa, một mực chắc chắn Bạch Lưu Ly chính là hung thủ sát hại Hạ Hầu Lạc, lại điểm danh chuyện này có Mẫn quý phi nhúng tay quản, nàng dù cho được Vương Thượng thương yêu, cũng không sánh bằng quyền lực trong tay Mẫn quý phi, hậu quả của nàng chỉ có thể do một, đó chính là —— hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

“Lớn mật ác nữ! Ngươi không chỉ có chống lại lệnh bắt, lại còn dám đả thương quan binh triều đình! Mục vô vương pháp, tội thêm một bậc!” Vương Thời thấy Bạch Lưu Ly cư nhiên không cần tốn nhiều sức liền đánh ngã sáu nam nhân ngưu cao mã đại, tâm trạng không khỏi vừa hãi vừa sợ, nữ nhân bưu hãn lợi hại như vậy, đến lúc đó tới tay hắn thế nào khống chế?
Bất quá, hắn có Mẫn quý phi ở sau lưng làm chỗ dựa, hắn còn sợ một tiểu nữ nhân vừa trương khai như thế? Bình thường bọn họ những người làm quan này không dám động nàng, bởi vì Vương Thượng ở phía sau chống lưng cho nàng, hiện nay không giống, Vương Thượng không ở Tố thành, lời của Mẫn quý phi chính là tất cả, dù cho tại đây thiếu một Bạch Lưu Ly, có Mẫn quý phi ở, bọn họ cần sợ cái gì?
Hơn nữa, nữ nhân nào đến trên tay hắn cuối cùng không phải là trở nên dễ bảo sao, người nào không phải là khi dưới thân hắn một dạng êm tai dường như mèo con, nhìn ánh mắt của nàng như nước, da thịt trân châu kia, hai gò má như hoa đào vậy, đôi môi như nhuận ngọc, còn có cổ nộn tân duẩn, cùng với ——
Ánh mắt của Vương Thời ánh mắt cổ của Bạch Lưu Ly một đường đi xuống, nhãn quang rơi xuống trước ngực nhô ra độ cung no đủ của nàng không khỏi hung hăng nuốt nước miếng một cái, quang trong mắt trở nên dị thường hèn mọn, tâm thình thịch nhảy cực nhanh, thật là một người đẹp vô cùng đẹp vô cùng, như tiên tử đi ra, mỗi một chỗ của nàng, cắn nhất định phi thường mỹ vị ngon miệng!
Trong lòng nghĩ như vậy, Vương Thời nhất thời thẳng lưng giả ra nhất phái dáng dấp nghiêm khắc giữ gìn vương pháp, quả nhiên Vũ Thế Nhiên tiểu tử này không có gạt hắn, Bạch Lưu Ly lớn lên đẹp đến tựa như hoa quả cho người muốn hái, hận không thể hiện nay nhào tới hung hăng cắn vài hớp, thế nào hắn trước đây sẽ không phát hiện nàng đẹp như vậy?
Vũ Thế Nhiên thấy ánh mắt của Vương Thời cùng với hầu kết thường thường co rúm, tâm trạng thoả mãn cười nhạt càng sâu, thực sự là tốt.
“Phò mã gia luôn miệng nói ta có tội, xin hỏi phò mã gia, ta đã phạm tội gì?” Bạch Lưu Ly lại một lần nữa dừng bước lại mắt lạnh nhìn mắt Vũ Thế Nhiên, khóe miệng bất kinh bất cụ đạm nhiên cười nhạt, “Xin hỏi ta phạm vào tội gì đến phiên phò mã gia một trạng nguyên chưa phong tới hỏi tội?”
“Ta cũng không phải tới vấn tội vu biểu.” Vũ Thế Nhiên chịu đựng tức giận cùng chán ghét trong lòng, nhưng giả ra dáng dấp đau lòng, “Ta chỉ lo lắng biểu muội, cho nên mới cùng Vương đại nhân một đạo đến Bạch phủ, cùng với. . . Ta muốn biết, biểu muội vì sao không muốn giết công chúa không được.”
“Ta biết tâm ý của biểu muội đối với ta, thế nhưng, ta đối với biểu muội chỉ có huynh muội chi tình mà thôi, nên ta thú tâm ái chi nhân chân chính của ta, ta đã cho ta và công chúa kết làm phu thê, biểu muội sẽ buông xuống, ai biết ——” Vũ Thế Nhiên hợp thời cắt đứt lời càng nói càng bi thống của bản thân, để người quanh mình nghe được chán ghét đối với Bạch Lưu Ly càng sâu, khinh bỉ càng sâu, cũng để cho Bạch Lưu Ly nghe khóe miệng cười nhạt càng lúc càng sâu.
“Phò mã gia, hà tất cùng hung thủ giết người ác độc như thế nhiều lời, trực tiếp mang nàng đến Hình bộ thẩm vấn! Đến lúc đó chân tướng rõ ràng để cho nàng á khẩu không trả lời được!” Vương Thời nhìn cổ trắng noản của Bạch Lưu Ly, càng muốn xem mỹ cảnh dưới cái cổ, hắn đã không kịp đợi, không kịp chờ đợi muốn nghe tiếng kêu như mèo con của nàng, chỉ cần vào Hình bộ, mặc kệ chân tướng thế nào, hắn hắn cũng sẽ không lại để cho nàng đi ra, huống hồ Mẫn quý phi cũng tuyệt sẽ không để cho nàng trở ra, “Người đến bắt ác nữ mục vô vương pháp này!”
“Biểu muội, mặc kệ hung thủ sát hại công chúa có phải là ngươi hay không, ngươi phối hợp Vương đại nhân đến Hình bộ một lần, ngươi chống lại lệnh bắt như vậy, sẽ chỉ làm người càng thêm cho rằng ngươi chính là hung thủ.” Vũ Thế Nhiên tận tình khuyên bảo tận tình khuyên bảo.

“Nếu là nghe lời của phò mã gia, ta dù cho vô tội, vào môn của Hình bộ, ta còn có thể sống mà đi ra?” Bạch Lưu Ly lãnh cười ra tiếng, lại một lần nữa đem độc rắc xuống quan binh ngã xuống đất, tiếng cười lạnh mang theo một ngạo khí, “Chớ nói ta vốn vô tội, dù cho ta thật sự có tội, ta cũng sẽ không cũng sẽ không đến Hình bộ.”
“Ngươi ——! Mục vô vương pháp, mục vô vương pháp!” Vương Thời tức giận đến cả người phì nhục đều run, cùng với hắn khí mục vô vương pháp của Bạch Lưu Ly, không bằng nói hắn khí nàng dám không để hắn vào mắt, nữ nhân như vậy, đến lúc đó nhất định phải ‘Hảo hảo’ điều giáo, “Người đến! Lên! Toàn bộ lên cho bổn quan! Bắt nàng!”
Ngay khi tiền thính tiếp khách của Bạch phủ có thể nói hỗn loạn một mảnh, một đạo thanh âm nặng nề của trung niên nữ tử hết sức nghiêm túc truyền vào trong tai mỗi người, “Bạch gia chủ nếu tự nhận vô tội, sao không theo Vương đại nhân đi Hình bộ một lần, đến lúc đó cũng tốt để cho bọn họ á khẩu không trả lời được.”
Bạch Lưu Ly theo tiếng kêu nhìn lại, trong con ngươi lạnh như băng cũng doanh tiếu ý, xem ra thư nàng sai người tống xuất đã hồi, hơn nữa còn hồi thật đúng là xuất hồ ý liêu.
Bất quá, đến thật là đúng lúc.
“Người nào? Bổn quan đang xử lý án kiện còn chưa tới phiên người khác nói!” Vương Thời giận dữ, xoay người, lại nhìn người tới kinh ngạc không thôi, hai mắt nhỏ mở to, phì nhục trên mặt run, không chỉ có như vậy, đến liên thanh đều run, “Tiêu, Tiêu đại phu nhân!”
Đây chính là Tiêu gia đại đại phu nhân, nữ nhân đến đương kim thánh thượng thấy đều phải cho mấy phần mặt mũi, không phải là hắn có thể được đắc tội được! Tuy rằng Bạch Lưu Ly đẹp đến hắn hận không thể lập tức ôm trở về ném xuống giường, nhưng hắn vẫn còn không đáng vì một nữ nhân cùng Tiêu đại phu nhân đấu đá!
Đột nhiên Vương Thời quỳ xuống để Vũ Thế Nhiên đang muốn kiến lễ với Mộc Cẩm Hoa nhất thời quỳ cũng không phải mà đứng cũng không phải, theo lý thuyết, hắn còn chưa phong, thân phận so với Hình bộ Thị lang Vương Thời thấp hơn, coi như là phong quan, cũng không có thể so với Hình bộ Thị lang quan chức chính tam phẩm này cao, mà cái tên mập mạp Vương Thời này cư nhiên hướng Tiêu đại phu nhân quỳ xuống, vậy hắn làm sao có đạo lý không quỳ, chỉ là quỳ lại để cho hắn cảm thấy không hợp thân phận. . .
“Tiểu thần Vũ Thế Nhiên, gặp qua Tiêu đại phu nhân.” Vũ Thế Nhiên kinh qua một phen đấu tranh tâm lý, cuối cùng hướng Mộc Cẩm Hoa quỳ xuống, lại không phải hai gối mà là một gối.
Hai nam nhân đều có thân phận quỳ hành lễ để mọi người vô cùng kinh ngạc, Mộc Cẩm Hoa cũng không thấy kinh ngạc, chỉ là hòa khí mỉm cười, hoàn toàn không có ý tứ không chịu nổi, “Hai vị đại nhân không cần hướng ta một giới dân phụ hành lễ lớn như thế lễ, dân phụ không chịu nỗi, hai vị đại nhân vẫn là mau mau đứng lên đi.”
Lúc Vũ Thế Nhiên cùng Vương Thời đang đứng dậy thì, ánh mắt ôn hòa của Mộc Cẩm Hoa dừng lại ở Bạch Lưu Ly cách nàng ba bốn trượng, chỉ thấy Bạch Lưu Ly hàm tiếu hướng nàng hơi khom người, cũng không có nói một câu, thần sắc trên mặt không sợ hãi, cùng thái độ cử chỉ của Vương Thời cùng với Vũ Thế Nhiên có thể nói cách biệt một trời, khiến Mộc Cẩm Hoa không khỏi quan sát thêm nàng vài phần.
Đây là Bạch Lưu Ly, nữ tử truyền thư đến cho nàng, cô nương có thể trị tốt cho An nhi của nàng? Thật thật rất có phong tư sáu bảy phần của Noãn muội.
“Phò mã gia, phụ phụ nghe giữa những hàng chữ của ngươi mới vừa rồi đều ở đây khẳng định Bạch cô nương có tội, xin tha thứ dân phụ lớn tuổi nhĩ lực bất hảo, không có nghe rõ Bạch cô nương đã phạm tội gì, có thể không thỉnh phò mã gia cùng Vương đại nhân trước khi giải Bạch cô nương đến Hình bộ cùng dân phụ nói một chút, Bạch cô nương đến tột cùng phạm vào tội gì?” Ôn hòa rồi lại không mất thanh âm trầm ổn, không khỏi để mỗi một người ở đây lúc nàng nói chuyện cũng không khỏi đem lực chú ý đến trên người của nàng, thanh âm của nàng phảng phất có một loại quyết đoán trời sinh, kẻ khác lúc nàng nói chuyện đều sẽ tự động ngưng thần chú ý nghe, đến Bạch Lưu Ly cũng không ngoại lệ.

Nguyên lai đây chính là Tiêu gia đại phu nhân Mộc Cẩm Hoa, mặc dù không biết nàng đến tột cùng là có phải như lời đồn nói nữ nhân cường hơn so với nam nhân giỏi về kinh thương, nhưng chỉ cần từ ngôn hành cử chỉ chỉ khoảng nửa khắc này của nàng, không khó nhìn ra nàng là đích xác có thể cùng nam nhân sánh vai thậm chí siêu việt thiên thiên vạn vạn nam nhân.
“Biểu. . . Bạch gia chủ nàng phạm vào tội giết người, giết tiểu thần chi thê, Hạ Hầu Lạc công chúa.” Vũ Thế Nhiên trả lời bất cấp bất loạn, hắn không tin của của một Tiêu đại phu nhân có thể so sánh với bản lĩnh của Mẫn quý phi còn lớn hơn, người Mẫn quý phi quyết ý phải xử tử, một Tiêu đại phu nhân có thể cứu?
“Không chỉ có như vậy, Bạch gia chủ dưới cơn thịnh nộ còn ý đồ muốn giết luốn tiểu thần.” Vũ Thế Nhiên nói, hơi kéo ra vạt áo của mình, lộ ra băng vải được quâns trong ngực, có thêr thấy rõ ràng vết máu lớn trên vải băng, đang lúc mọi người cũng không khỏi vì vết máu trên ngực Vũ Thế Nhiên kinh hãi, hắn mới chậm rãi khép lại vạt áo, tiện đà ngước mắt nhìn về phía Bạch Lưu Ly nhất phái tĩnh táo, “Bạch gia chủ hận ta thú công chúa có thể hiểu được, chỉ là công chúa vô tội, ta có thể bao dung Bạch gia chủ đâm ta vô số kiếm, thế nhưng ta không có cách nào trơ mắt nhìn thê tử của ta chết không nhắm mắt. . .”
(Luna: Thanh niên này diễn sâu ghê)
Vũ Thế Nhiên nói đến lòng chua xót thống khổm, chỉ thấy hắn hơi cúi đầu, giơ tay lên khẽ vuốt khóe mắt, mơ hồ có thể thấy được khóe mắt của hắn thoáng hiện thủy quang.
“Vậy ý tứ của phò mã gia là chính mắt thấy dung mạo của Bạch gia chủ?” Mộc Cẩm Hoa vấn.
“Đúng vậy.” Vũ Thế Nhiên trước sau như một mặt không đỏ tim không đập bịa lời nói dối, “Bởi vì lúc tiểu thần đang cùng Bạch gia chủ giao thủ khăn che trên mặt của nàng rớt, lúc tiểu thần khiếp sợ phân thần, mới trúng một kiếm của nàng.”
“Không biết canh giờ lúc nào?”
“Giờ tý.”
Tiêu đại phu nhân nghe xong của của Vũ Thế Nhiên, nét mặt không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc, “Không biết phò mã gia có phải nhìn lầm hay không, giờ tý đêm qua, Bạch gia chủ đang cùng dân phụ chơi cờ ở Tiêu phủ, làm sao có thể đến trạng nguyên phủ hành hung?”
Tiêu đại phu nhân một lời vừa ra, đừng nói Vũ Thế Nhiên, đó là Bạch Lưu Ly đều giật mình, Tiêu đại phu nhân này dĩ nhiên giúp nàng như vậy, xem ra tin tức Bách Lý Vân Tựu cho nàng không giả, bệnh của Tiêu An Tâm không nhẹ, thậm chí sớm tối nguy hiểm, nên Tiêu đại phu nhân thập phần khẩn cấp người có thể chửa trị bệnh chứng của nhi tử nàng.
Đáng thương thiên hạ phụ mẫu tâm, nàng bất quá chỉ là để Sa Mộc thay nàng mang thư đến Tiêu gia mà thôi, ngược lại cũng không nghĩ tới Tiêu gia sẽ tin tưởng nàng, càng không nghĩ, cư nhiên Tiêu đại phu nhân tự mình đến đây.
Tiêu gia thiếu công tử Tiêu An Tâm đến tột cùng là bệnh bất trị như thế nào, đến nỗi Tiêu đại phu nhân nói dối giúp nàng không tiếc đối nghịch với Mẫn quý phi?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi