QỦY VƯƠNG GIA ĐÍCH TUYỆT THẾ ĐỘC PHI

CHƯƠNG 95: MINH VƯƠNG GIA, VÂN TỰU ĐẾN TIÊU PHỦ
Editor: Luna Huang
Thính Phong lâm vào trong rầu rỉ, liên tiếp ba ngày, càng ngày càng rầu rỉ, cuối cùng nhịn không được, buổi tối ngày thứ ba, hắn vào lúc Bạch Lưu Ly đi vào giấc ngủ, tới chỗ Ám Dạ.
Ám Dạ vừa thấy được Thính Phong, hách đến nhảy lên, chỉ vào ánh mắt của hắn hỏi: “Thính Phong, ngươi làm sao, viền mắt đen như vậy? Tựa như chừng mấy ngày không ngủ một dạng.”
“Ta chính là chừng mấy ngày chưa có chợp mắt.” Thính Phong vô hạn trầm trọng thở dài.
“Vì sao? Chẳng lẽ đúng như gia nói, người âm thầm muốn lấy mạng nàng đặc biệt nhiều?” Ám dạ cau mày, vậy cũng không đúng a, nếu như nguy hiểm nhiều, Thính Phong không có khả năng không cầu trợ giúp.
“Ta hy vọng là như vậy, như vậy ta cũng không cần phiền.” Thính Phong vừa trọng trọng thở dài.
“Ngươi phiền cái gì ngươi trái lại nói a, ngươi không nói ngươi tìm tới ta làm cái gì?” Ám Dạ đem mi tâm nhăn càng chặt hơn, dưới ánh trăng, lúc này vết sẹo thật dài kia của hắn có vẻ dị thường dữ tợn.
“Là về chuyện của gia.” Thính Phong nhìn chằm chằm Ám Dạ, gương mặt ninh ba, Ám Dạ vừa nghe nói là về chuyện của Bách Lý Vân Tựu, lập tức nhất phó bộ dáng cực kỳ nghiêm túc, chỉ nghe Thính Phong vô hạn phiền muộn nói, “Ba ngày này ta vẫn đi theo Vương phi tương lai của chúng ta, ba ngày này nàng còn lại là mỗi ngày hai chuyến đến Tiêu phủ, đều là vì Tiêu An Tâm ghim kim.”
“Sau đó?” Ám Dạ truy vấn, Vương phi tương lai này của bọn họ y thuật thật cao hắn là biết, bởi vì hắn từ chỗ Ám Nguyệt miệng rộng kia nghe nói Vương phi tương lai đã cứu mệnh của gia, nàng giúp Tiêu An Tâm ghim kim cũng không có gì kỳ quái mới đúng, Thính Phong vì sao khẩn trương?
“Vấn đề tự nhiên không phải ở chỗ nàng vì Tiêu An Tâm ghim kim.” Thính Phong nhìn thấu nghi ngờ trong lòng Ám Dạ, nói tiếp, “Vấn đề xuất ở Bạch gia chủ nàng và Tiêu An Tâm tựa như cố nhân cửu biệt trùng phùng vậy, mỗi ngày tựa hồ cũng có chuyện nói không hết, mặc dù lớn đa phần đều là đàm luận cầm tranh cùng tiêu địch thi từ ca phú có liên quan, nhưng thi từ ca phú ta căn bản chưa nghe nói qua, Bạch gia chủ mỗi một lần vì Tiêu An Tâm ghim kim hoặc cùng Tiêu An Tâm thưởng thức trà đánh đàn cũng không có cho ta lui, nhưng thứ bọn họ nói chuyện với nhau lại tựa hồ như chỉ có bọn họ có thể hiểu, nhất là dáng dấp của Bạch gia chủ đối mặt Tiêu An Tâm, hoàn toàn thì không phải là vẻ mặt ngụy cười như đới mặt với gia, mà là tiếu ý thản nhiên phát ra từ nội tâm.”
(Luna: À nguyên lai là ghen hộ :D)
Thính Phong tự một mình nói, tự một mình ninh mi tâm của thành một chữ xuyên, “Đây ý vị như thế nào, ngươi tự nhiên là dự đoán được, ta hiện tại chính là phiền xem có nên nói chuyện này cho gia biết không, ngươi nói, có nên nói cho gia biết hay không?”
Nếu để cho gia biết, thì như thế nào? Đây chính là lần đầu tiên gia đối với nữ nhân có cảm giác a ——
“Cái này. . .” Ám Dạ tự nhiên biết đây là ý vị như thế nào, nghĩ cách cũng cùng Thính Phong, vì vậy cùng Thính Phong nhất tề lâm vào trong rầu rỉ.
Chỉ là, còn không đợi Ám Dạ kéo thật dài âm cuối tiếp nối ý kiến của mình, nghe từng đạo thanh âm nữ tử thanh thúy đại đại liệt liệt trong yên lặng vang lên, “Phải là nói chi gia a! Nghe ý tứ của ngươi giống như là Vương phi tương lai của chúng ta cùng thiếu công tử Tiêu gia tình đầu ý hợp, khó mà làm được! Gia thật vất vả đối với một nữ nhân có cảm giác, làm sao có thể để nam nhân khác đoạt đi! Nếu là ta ——”
Thanh âm thanh thúy của nữ tử vừa vang lên, Thính Phong cùng Ám Dạ cả kinh lập tức nhảy dựng lên, Thính Phong bắt được chỗ của nữ tử, lập tức tiến lên che miệng của nữ tử, đem những lời nữ tử còn muốn nói thành ô ô trong miệng.
Chỉ thấy nữ tử không chút do dự hung hăng cắn tay của Thính Phong một cái, Thính Phong vô ý thức buông tay, nữ tử lập tức vọt tới bên người Ám Dạ, nhéo ống tay áo của Ám Dạ liều mạng lau miệng mình, hướng Thính Phong mắng: “Thính Phong chết tiệt! Ai chấp thuận ngươi đưa tau tối che miệng bổn cô nương! Miệng của bổn cô nương chỉ có Dạ Dạ mới có thể che!”
“. . .” Ám Dạ lập tức kéo ống tay áo của mình về, lui cách nữ tử rất xa, hình như nữ tử có âcó âm thanh thanh thúy như chuông bạc kia là ôn thần gì.
“Ám Nguyệt ngươi lại không thể có chút rụt rè cô nương nên có?” Trên mặt Thính Phong có chút ít ghét bỏ, thảo nào Ám Dạ chết cũng không thích Ám Nguyệt, hắn cũng hiểu được là nam nhân đều sẽ không thích nữ nhân như Ám Nguyệt vậy.
Nữ tử không vì khinh bỉ của Thính Phong mà xấu hổ, như trước như trước cười tủm tỉm, tựa hồ thật không biết cái gì gọi là rụt rè cùng liêm sỉ.
Đó là một tên nữ tử vóc người kiều tiểu, tuổi chừng mười mấy, đan thần ngoại lãng, hạo xỉ nội tiên, đôi mắt sáng thiện lãi, má má mặt hạnh, hai nhánh tóc dài đến thắt lưng, một cô nương mỹ lệ thanh tú lại không mất linh khí, hoàn toàn không giống một cô nương không biết cấp bậc lễ nghĩa, chỉ thấy nàng nhìn Ám Dạ lui cách xa nàng xa xa cười đến thản nhiên, “Vậy chứng minh ta và những cô nương khác không đồng dạng.”
“. . .” Thính Phong cùng Ám Dạ trầm mặc, Ám Dạ càng lùi càng xa, cuối cùng quả đoán dứt khoát xoay người chạy đi, rất giống Ám Nguyệt là quỷ quái biết ăn thịt người, nói không chừng ở trong dạ tâm Ám Dạ, nàng so với quỷ quái biết ăn thịt người còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.
Ám Nguyệt cũng không vội mà truy, chỉ là vẻ mặt hảo ý nói với Thính Phong: “Thính Phong, kỳ thực ngươi cũng không cần nghĩ xem có nên nói chuyện này cho gia biết, Bán Nguyệt, nga không, Vọng Nguyệt tỷ đã đi nói cho gia rồi.”
“Vọng Nguyệt đã nhiều ngày không phải là chiếu theo phân phó của gia chuẩn bị ở trong phủ, làm sao sẽ biết?” Thính Phong không tĩnh táo.
“Mới vừa rồi Bán. . .Vọng Nguyệt tỷ cùng ta đến, ngươi và Dạ Dạ nói nàng đương nhiên cũng nghe được, là các ngươi chỉ phát hiện ta chưa phát hiện ra Vọng Nguyệt tỷ mà thôi.” Ám Nguyệt còn chưa có nói xong, chỉ thấy Thính Phong một cái xoay người một cái xoay người, vội vàng bay vút đi phương hướng của Hình bộ, Ám Nguyệt chạy vài bước theo phương hướng hắn ly khai, gọi hắn: “Ai ai, Thính Phong, ngươi đây là muốn đi đâu a? Lấy tốc độ của ngươi đuổi không kịp Vọng Nguyệt tỷ đâu!”
Nữ tử không khỏi khinh nhíu mi tâm, bất đắc dĩ hơi bĩu môi, đầu ngón chân chỉa xuống đất, như gió men theo phương hướng của Thính Phong truy tùy.
Trong tả đại lao của Hình bộ, Bách Lý Vân Tựu đối mặt với cửa lao, đứng chắp tay, ngoài lao các Vọng Nguyệt, Ám Nguyệt, Thính Phong, Ám Dạ, đứng ở ngoài cung kính trong tay một cây tế thiết côn tấc dài năm tấc đâm khóa sắt trầm trọng ở cửa lao, bất quá không lâu, chỉ nghe “Ca” một tiếng, khóa sắt vững vàng bị chế trụ đúng là bị Ám Dạ mở ra, Vọng Nguyệt tức khắc tiến lên gở xích sắt to ở trên cửa xuống, Bách Lý Vân Tựu chậm rãi ra khỏi cửa lao.
Chỉ thấy tóc dài của hắn chỉnh tề, y sam bằng phẳng, không chút nhiễm bụi trong lao nào, hoàn toàn không giống dáng dấp người ở trong lao ngây ngô bốn ngày.
“Lời của Vọng Nguyệt mới vừa rồi là thật?” Nét mặt của Bách Lý Vân Tựu vẫn là mang mặt nạ vô diện, chỉ thấy hắn hơi quay đầu nhìn về phía Thính Phong, “Thính Phong?”
“Gia ngươi là không nhìn thấy dáng dấp ban nãy Thính Phong suy xét xem có nên nói cho người biết hay không, hướng về phía bộ dáng kia của hắn, việc này tuyệt đối sẽ không phải giả.” Nhiên Bách Lý Vân Tựu Bách Lý Vân Tựu không phải là thanh âm rất cung kính của Thính Phong, mà là thanh âm thanh thúy không biết sợ hãi của Ám Nguyệt, trong phòng giam trống rỗng có vẻ dị thường vang dội, nàng chỉ lo nói bản thân, hoàn toàn không có chú ý tới Ám Dạ bên cạnh nàng đang không ngừng hướng nàng nháy mắt, như trước đỉnh đạc nói, “Gia, người có tình địch xuất hiện rồi!”
Câu này của Ám Nguyệt để trong lòng Thính Phong một trận kêu rên, cũng để cho Ám Dạ không chút suy nghĩ lập tức giơ tay lên bụm miệng nàng lại, chỉ thấy Ám Nguyệt đối đãi với Ám Dạ không giống đối đãi với Thính Phong như vậy, trái lại ngây ngô lăng lăng tùy ý Ám Dạ bụm miệng mình, chớp đôi mắt to xinh đẹp của nàng.

Không ai biết Bách Lý Vân Tựu sau mặt nạ đến tột cùng có tức giận hay không, chỉ nghe hắn thản nhiên nói: “Ở chỗ này ba buổi tối, thật là tưởng niệm sàng trong phủ, cũng là thời gian trở về phủ, Vọng Nguyệt, chuyện trong phủ chuẩn bị như thế nào?”
“Hồi gia, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ gia trở về phủ.” Vọng Nguyệt lạnh như băng trả lời, dáng dấp vạn sự không sợ hãi cùng dáng dấp của Ám Dạ bưng miệng của Ám Nguyệt hình thành mãnh liệt đối lập.
“Hạ Hầu Sâm tối nay đang làm cái gì?” Bách Lý Vân Tựu nhìn về phía Ám Nguyệt, Ám Dạ lập tức buông Ám Nguyệt ra.
Ám Nguyệt lấy tay chà xát mũi mình, sau đó mới cung kính hồi đáp: “Hồi gia, tối nay Hạ Hầu Sâm ở trong phủ cùng mấy vị đại thần thương lượng xử trí gia như thế nào, bọn họ lấy được kết quả nhất trí là gia xử trảm để bình dân tâm, nghĩ đến ngày mai sẽ định tội cho gia rồi.”
“Phải không, quả nhiên là muốn trước khi Vương Thượng trở lại Tố thành đem đầu của ta lấy xuống, Vương Thượng thật đúng là nuôi một hảo nhi tử hảo thái tử.” Bách Lý Vân Tựu tựa hồ đang cười, rất nhẹ, cũng Thính Phong mấy người cảm thấy có chút mao cốt tủng nhiên, “Các ngươi cảm thấy là thế này phải không?”
Bởi vì bọn họ biết, mỗi khi Bách Lý Vân Tựu cười như thế, chính là thời điểm hắn xuất thủ, hắn sẽ không đích thân xuất thủ, nhiên hậu quả so với hắn tự mình xuất thủ còn phải làm cho người kinh hãi hơn, không biết lần này người sống không bằng chết sẽ là ai.
Không có người trả lời vấn đề của Bách Lý Vân Tựu, cả tòa lao ngục tựa hồ lâm vào trong yên lặng như chết, đúng lúc này, chỉ nghe có thanh âm của đại điểu vẫy cánh vang lên, ánh trăng ngân bạch hình vuông ở trên mặt đất bị bóng đen ngăn trở, là hải đông thanh của Bách Lý Vân Tựu ngoài cửa sổ vẫy cánh.
Chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu cười nhạt nói: “Lão nô bên người Vương Thượng tựa hồ lại quang lâm lao ngục bẩn thỉu này, ta nếu không đi gặp hắn một chút, có đúng hay không có vẻ quá mức không hiểu cấp bậc lễ nghĩa?”
Bách Lý Vân Tựu nói xong, liền xoay người đi đến phương hướng ngục môn, ngoài cửa sổ Hắc Vũ cũng lập tức ly khai bên cửa sổ.
“Các ngươi giúp đỡ ta chuẩn bị đi gặp Tào công công?” Bách Lý Vân Tựu đưa lưng về phía bốn người vấn.
“Hồi gia, ám vệ ngoài cửa của người, người của Hình bộ sẽ không phát hiện dấu vết nào, gia yên tâm.” Lần này là thanh âm của Ám Dạ.
“Ân.” Bách Lý Vân Tựu khẽ lên tiếng xong, tiếp tục đi phương hướng ngục môn.
Khi Bách Lý Vân Tựu bước ra ngục môn, ám vệ giả bộ dáng ngục tốt đồng loạt quỳ xuống, chỉ nghe Hắc Vũ kêu một tiếng, bay tới chỗ Bách Lý Vân Tựu, Bách Lý Vân Tựu vươn cánh tay phải, Hắc Vũ liền ổn ổn đương đương đậu trên cánh tay hắn.
Cùng lúc đó, ở trong hữu đại lao.
Vũ Thế Nhiên hồ tra mãn cằm, viền mắt có chút bầm đen cả kinh, ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhỏ trên tường đá thật cao một mắt, nhìn về phía hắc y nam nhân ở ngoài cửa lao, có chút bất an nói: “Đại nhân, tiểu thần tựa hồ nghe đến thanh âm gì, hình như là. . . Hình như là tiếng kêu của hắc ưng Vân vương gia nuôi.”
Đúng vậy, giống như là tiếng kêu của hải đông thanh phát ra, ngày ấy ở Thu Uyển, cái thanh âm kia hắn nghe được rõ ràng, cũng nhớ rõ, hắn mới vừa rồi nghe được tựa hồ chính là cái thanh âm kia, thế nhưng Bách Lý Vân Tựu lúc này bị nhốt bên tả đại lao cũng không gần, không có khả năng nghe được tiếng kêu của con súc sinh kia mới đúng.
Nhưng, hắn đích xác tựa hồ là nghe được.
“Phải không? Ta còn không biết nhĩ lực của phò mã gia tốt như vậy, ta trái lại không có nghe được thanh âm kỳ quái gì.” Hắc y nhân tựa hồ cũng không đem lời của Vũ Thế Nhiên để bụng, chỉ là nhãn thần bén nhọn nhìn chằm chằm vóc dáng hắc y nhân đang cạy khóa sắt trên cửa lao, thanh âm mang theo giọng ra lệnh, “Tốc độ chút!”
“Vâng, đại nhân!” Tiểu vóc dáng hắc y nhân lập tức gật đầu, không dám thả chậm động tác trên tay chút nào.
“Có lẽ là tiểu thần nghe lầm.” Nếu hắc y nhân nói không có nghe được, Vũ Thế Nhiên cũng chỉ có thể xem như mình là nghe lầm, ai bảo mạng của hắn bây giờ do hắn tới cứu.
Hắn chỉ biết, chủ thượng sẽ không khí hắn không lo, hắn đường đường là võ trạng nguyên, bao nhiêu người muốn có được bản lãnh như hắn vậy, chủ thượng cũng giống vậy.
Chỉ là Vũ Thế Nhiên cho tới nay đều muốn tự mình trèo lên vị trí rất cao, không có nhận thấy được trào phúng cùng thâm độc của hắc y nam nhân.
“Ca. . .” Một tiếng vang nhỏ, tỏa mở!
Vũ Thế Nhiên vội vã mở xích sắt trên cửa lao, lại vào lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, Vũ Thế Nhiên kinh hãi, hắc y nam nhân muốn chạy trốn đã không kịp, bởi vì phương hướng tiếng bước chân truyền tới chính là phương hướng ngục môn, muốn tránh, nơi đây cũng không chỗ có thể trốn, trên lưng không khỏi chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Là ai? Bên ngoài hắn đã chuẩn bị tất cả quan hệ tốt, không có khả năng lúc này có người vào, đến tột cùng là ai?
“Tào công công không ở bên người của Vương Thượng hầu hạ, thế nào lúc rảnh rỗi đi tới nơi lao ngục bẩn thỉu này đi dạo?” Giữa lúc hắc y nam nhân đang chuẩn bị cho người đến một kiếm chí mạng, một đạo thanh âm nhàn nhạt nhẹ nhàng quanh quẩn trong lao ngục trống rỗng, đánh trên thạch bích xuất hồi âm, lệnh tay của hắc y nhân đã cầm kiếm nhất thời cứng đờ, cũng lệnh Vũ Thế Nhiên trong lao các chấn kinh đến trợn to hai mắt.
Bách Lý. . . Vân Tựu? Làm sao có thể?
Còn có hắn nói Tào công công. . . Lẽ nào ——
Vũ Thế Nhiên đem ánh mắt khiếp sợ chuyển qua trên người hắc y nam nhân, mắt trừng lớn đến suýt nữa liền muốn rơi ra khỏi viền mắt, hoàn toàn đã không có dáng dấp giai công tử phong độ trong ngày thường.
Chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu đang cùng Thính Phong bốn người chậm rãi đến gần, hắc y nam nhân chậm rãi đem cái khăn đen trên mặt gạt, mắt nhỏ mặt tròn, tóc mai hoa râm, cằm trơn bóng, chính là tổng quản thái giám bên người đế vương Hạ Hầu Nghĩa, Tào công công.
Thân thể của Vũ Thế Nhiên có chút lay động, tựa hồ bất năng tiếp thu chuyện hắc y nam nhân trước mắt là Tào công côngm nguyên lai người vẫn ra lệnh cho hắn dĩ nhiên là Tào công côngm dĩ nhiên là yêm cẩu! Nghĩ hắn đường đường võ trạng nguyên, cư nhiên một mực nghe lời của yêm cẩu!

Khiếp sợ của Vũ Thế Nhiên có thể nói là lặp đi lặp lại nhiều lần, bởi vì giờ khắc này Tào công công cư nhiên cung cung kính kính hướng Vương gia Bách Lý Vân Tựu đến hắn cũng xem thường hành lễ, hơn nữa còn là thái độ hoàn toàn không giống giả bộ, “Nô tài Tào Hiệu, gặp qua Vân vương gia, Vân vương gia vạn an.”
Vũ Thế Nhiên còn quan sát được tay của Tào công công có chút run rẩy, hắn đang sợ? Sợ Bách Lý Vân Tựu? Vì sao?
Tào công công không trả lời vấn đề mới vừa rồi của Bách Lý Vân Tựu, Bách Lý Vân Tựu không có để cho hắn bình thân, mà là đưa mắt dời đến trên người Vũ Thế Nhiên trong lao các cùng xích sắt trong tay hắn, thản nhiên nói: “Tào công công tựa hồ là muốn cứu phò mã gia, cái này không thể được.”
Bách Lý Vân Tựu bất quá nhàn nhạt một câu, Tào công công liền phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, cuống quít giải thích: “Cũng không phải là như Vương gia nghĩ vậy, nô tài bất quá là, bất quá là. . .”
Phía sau Tào công công từ lâu lâu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn làm sao cũng không nghĩ ra trong lao các này gặp phải Vân vương gia, càng không có nghĩ tới Vân vương gia sẽ mang theo tứ ti cùng xuất hiện! Sự tình như vậy liền khó làm.
“Nô tài bất quá là chiếu theo phân phó của Vương Thượng, mang phò mã gia đi hỏi mà thôi!” Biện pháp hôm nay, chỉ có thể là mang Vương Thượng ra, không nghĩ tới lần này người Vương Thượng chọn lại là một ngu xuẩn, hôm nay chính là muốn tương kì tiêu thanh vô tức xóa đi gặp phải Bách Lý Vân Tựu chặn ngang, phải biết rằng sự tình hình trách đối mặt với tất cả quan viên phạm tội hữu quan, mệnh lệnh của Vân mệnh lệnh của Vương gia so với Vương Thượng càng có hiệu quả hơn, Vân vương gia muốn xử tử một quan viên phạm tội, Vương Thượng dù cho muốn hắn sống đều không được.
Xét xử khổ quan viên Trạch quốc có ý đồ tránh được điều tra truy cứu luật pháp của Trạch quốc, bất luận lấy bất kỳ thủ đoạn nào tương kì xử tử cũng sẽ không xúc động vương quyền, có Trạch quốc đến đế vương đều lễ nhượng năm phần kính nể năm phần ám lực lượng, chỗ hắc ám thế nhân không thấy được, lấy ám chế ám, đây là lực lượng của Vân vương gia, không, nói đúng ra, lực lượng của Minh vương.
Trăm năm trước, Trạch quốc đang cùng U đô vương giả phản bội của các quốc gia khác cùng các quốc gia còn lại chia Diệu Nguyệt, khai quốc đế vương họ Hạ Hầu Viễn đến lúc tuổi già thì tao thụ U đô phản bội, bị cận thần cùng bốn nhi tử phản bội, chỉ vì phân cách hắn dùng hết giang sơn suốt đời đoạt được đều tự vi vương, lúc bình loạn hắn liền viết xuống mật chỉ, lập Minh vương, nắm trong tay tất cả ám lực lượng của Trạch quốc, ngăn được bành trướng của hoàng quyền dẫn đến dân chúng lầm than, đồng thời hoàng quyền cũng ngăn được Minh vương mở rộng lợi, ngăn được tương hỗ, rồi lại hỗ trọng hỗ phù, chỉ vì hưng thịnh Trạch quốc Trạch quốc.
(Luna: đại ý là ám lực lượng cùa nam chủ giữ trong tay với hoàng quyền là quan hệ vừa khắc chế vừa hỗ trợ lẫn nhau. Hai bên kèm hãm nhau không cho bên nào bành trướng, gian lận. Kiểu như quan hệ quản lý chéo trong cty vậy, thủ quỷ giữ tiền muốn xuất phải qua giám đốc ký tên rồi đến thư ký đóng dấu. Không biết các nàng hiểu ta nói gì không, chứ ta ghi ra ta thấy loạn qua haha)
Như vậy, bộ tộc Hạ Hầu đó là minh chi đế vương của Trạch quốc, Bách Lý nhất mạch, còn lại là ám chi đế vương của Trạch quốc.
(Luna: kẻ làm vua trong tối kẻ làm vua ngoài sáng)
Hạ Hầu Viễn là một đế vương tất cả suy nghĩ vì dân, lại không có nghĩa là đời đời con cháu của hắn đều giống như hắn, Hạ Hầu Viễn chi tử Hạ Hầu Linh bất mãn ngăn tồn tại lực lượng Minh vương của bản thân, ý đồ muốn xóa đi tồn tại của Minh vương, kết quả đúng là bản thân nhiễm trọng bệnh chết đi, đến tận đây không một đế vương nào còn dám ý đồ phủ định một vị Minh vương Hạ Hầu Viễn lập lúc đầu, chỉ là một vị Minh vương chỉ có trọng thần cực ít biết được sự tồn tại, chỉ vì Minh vương còn là Vương gia khác họ lấy Vân vương gia Bách Lý nhất mạch kế thừa tồn tại ở Trạch quốc.
Đến cha của Bách Lý Vân Tựu Bách Lý Thương Minh vương của thế hệ này, cùng đế vương Hạ Hầu Nghĩa thành huynh đệ kết bái, không chỉ có giúp Hạ Hầu Nghĩa chỉnh túc triều cương, còn trợ Hạ Hầu Nghĩa đoạt được một vị bá chủ Diệu Nguyệt, lại một lần nữa khai sáng thịnh thế của Trạch quốc, kể từ đó, Hạ Hầu Nghĩa càng kính Minh vương, mặc dù hôm nay Minh vương đã không còn là huynh đệ kết bái của hắn mà là con nối dòng của hắn.
(Luna: Thân phận của nam chủ thật khủng bố, bằng với vua luôn mà không cần tam thê tứ thiếp, quá ổn luôn)
Người đến Vương Thượng cũng kính năm phần, hắn bất quá nhất giới nô tài, sao dám bất kính với Vân vương gia, huống chi còn là liên quan đến chuyện xét xử phạm nhân, Vân vương tuổi quá trẻ, cũng không như nghe đồn, hắn thậm chí so với lão Vân vương Bách Lý Thương còn thông minh hơn, còn phải đoán không ra suy nghĩ trong lòng hắn.
“Đem Phò mã mang đi hỏi? Vương Thượng lúc này đang ở nam tuần, Tào công công đây là muốn đưa Phò mã đến cho Vương Thượng hỏi?” Bách Lý Vân Tựu nhàn nhạt, cũng không khó cho người nghe được hắn đang hoài nghi lời của Tào công công.
“Những câu của nô tài là thật, tuyệt không dám lừa gạt Vân vương gia!” Tào công công cúi đầu đến thấp thấp, hầu như sắp dập đầu trên mặt đất, cùng thái độ cao cao tại thượng của hắn trước mặt Vũ Thế Nhiên đơn giản là khác nhau một trời một vực, lệnh Vũ Thế Nhiên cảm thấy sỉ nhục sâu đậm.
Tào công công nói đích thật là lời nói thật, hắn đích xác là được mệnh lệnh của Vương Thượng mang Vũ Thế Nhiên ly khai, chỉ bất quá không phải là dẫn hắn đi hỏi như đã nói, mà là tiễn hắn đến gặp diêm vương mà thôi, một người không chỉ có vô dụng hơn nữa biết được thân phận chân thật của chủ tử cấp trên, tuyệt không thể lưu ở trên đời này.
Chỉ bất quá Vũ Thế Nhiên tự cho mình là rất cao, nghĩ không ra có lẽ không muốn tin tưởng Hạ Hầu Nghĩa sẽ bỏ hắn mà thôi, lúc này mới để hắn như cũ cho rằng Tào công công thật thật là vì cứu hắn mà đến.
Tào công công nói xong, vội vã từ trong lòng lấy ra một vật, hai tay trình lên cho Bách Lý Vân Tựu, “Nô tài có ngọc bài của Vương Thượng làm chứng!”
Bách Lý Vân Tựu tiếp nhận ngọc bài, cầm lên xem một lát sau đem ngọc bài một lần nữa đưa cho Tào công công, nói: “Đích thật là ngọc bài của Vương Thượng, bất quá còn thỉnh Tào công công thay bổn vương hồi Vương Thượng, án phò mã gia sát thê, giao cho bổn vương toàn quyền xử trí là được rồi, Vương Thượng cứ yên tâm là được.”
Bách Lý Vân Tựu nói khách khí, Tào công công lại nghe được rõ ràng, ý tứ bằng coi như là Vương Thượng, cũng không thể nhúng tay quản việc Minh vương xử trí phạm nhân.
“Vân vương gia, đây. . .” Tào công công còn muốn kiên trì nữa.
“Tào công công còn có lời muốn nói?” Bách Lý Vân Tựu đưa mắt dời đến trên người Tào công công, cách mặt nạ Tào công công tuy rằng nhìn không thấy ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu, lại như cũ cảm thấy đứng ngồi không yên, khẽ cắn môi, chỉ có thể nói, “Không, nô tài định đem lời của Vương gia cho Vương Thượng.”
(Luna: Theo ta đoán Hạ Hầu Nghĩa muốn mượn tay Vũ Thế Nhiên giết Bạch Lưu Ly đoạt đi thứ gì đó. Lại không nghĩ đến hại luôn Hạ Hầu Lạc. Hạ Hầu Sâm lại cũng muốn có được thứ đó, lại càng là muốn giết Bách Lý Vân Tựu để xóa đi Minh vương chi vị.)
“Vậy làm phiền Tào công công.” Thái độ của Bách Lý Vân Tựu vẫn là nhàn nhạt, rồi lại hết sức khách khí, tựa hồ cũng không có đem Tào công công trước mặt cho rằng nô tài, “Đã như vậy, Tào công công vẫn là mang mang lời nói cho Vương Thượng là được, để tránh khỏi Vương Thượng trách tội.”
“Vâng, Vương gia, nô tài lui ra, ra roi thúc ngựa chạy về bên người Vương Thượng.” Tào công công liên tục gật đầu, nhiên hắn đã lui xuống, rồi lại bị Bách Lý Vân Tựu gọi lại, như một con chuột bị kinh, hai vai run lên, lại lần nữa quay người lại đối mặt với Bách Lý Vân Tựu, hỏi, “Không biết Vương gia còn có gì phân phó?”
“Không biết Vương Thượng khi nào trở về? Tào công công cũng biết?”
“Nô tài. . . Không biết.”
“Ân, vậy Tào công công đi đi.”

“Vâng, nô tài xin cáo lui.”
(Luna: Có nàng nào nghĩ Hạ Hầu Nghĩa cũng muốn giết Bách Lý Vân Tựu như ta không?)
Ly khai tả đại lao Tào công công lau trán một cái, lòng bàn tay lập tức chảy đầy tay mồ hôi lạnh, tiểu vóc dáng hắc y nhân đi theo bên cạnh Tào công công thập phần không có thể hiểu được Tào công công vì sao phải sợ Vân vương gia, tuy rằng chính hắn đến đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn Vân vương gia một mắt, phải biết rằng, xưa nay trong cung, Tào công công đối với bọn hắn những tiểu thái giám này mà nói, so với Vương Thượng còn đáng sợ hơn, cho tới bây giờ Tào công công đối bọn họ đều là thái độ chỉ cao khí ngang, ngoại trừ đối mặt Vương Thượng, bọn họ bao giờ thấy qua Tào công công ăn nói khép nép với người khác như mới vừa rồi.
Hơn nữa, nghe nói Vân vương gia bị nhốt vào tả đại lao, vậy không nên xuất hiện ở hữu đại lao mới đúng, huống chi chuyện Tào công công đến hữu đại lao căn bản không khả năng có người biết, Vân vương gia lại làm thế nào biết? Lẽ nào Vân vương gia Vân vương gia, ngoại trừ biết sát nhân, còn có thiên lý nhãn?
Hắc y tiểu thái giám một đường theo Tào công công vô thanh vô tức ly khai Hình bộ, trong lòng càng dũ phát không nghĩ ra vấn đề, không khỏi há miệng, “Tào. . .”
Nhiên, một “Tào công công” tiểu thái giám còn chưa tới nói ra khỏi miệng, một thanh lợi kiếm đã xuyên thấu tâm khẩu của hắn, khiến hắn trợn to không thể tin nhìn Tào công công nhìn nâng kiếm trước mắt, còn không chờ hắn hiểu Tào công công vì sao phải giết hắn, Tào công công đã rút kiếm ra khỏi thân thể hắn, thoáng chốc thân thể của tiểu thái giám ngã xuống đất.
Tào công công chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu thái giám chết không nhắm mắt một mắt, tiếp tục hoa động kiếm trong tay, nhất thời mặt của tiểu thái giám trở nên máu chảy đầm đìa hoàn toàn thay đổi, Tào công công khom người dùng xiêm y của tiểu thái giám đem máu trên thân kiếm chà lau sạch sẽ, đứng lên nhìn Hình bộ xa xa trong bóng đêm âm u một mắt, thu kiếm vào vỏ, ánh sáng trong mắt biến hóa bất thường, xoay người vào trong bóng tối.
Trong hữu đại lao, đối với hèn mọn Tào công công cùng đối với khiếp sợ Bách Lý Vân Tựu, hai loại cảm giác va chạm ở trong lòng, hơn nữa Tào công công thương hoàng ly khai, để Vũ Thế Nhiên nhất thời chấn ngạc đến nói không ra lời, chỉ bình tĩnh nhìn Bách Lý Vân Tựu.
Trong mắt hắn, Bách Lý Vân Tựu chính là một kẻ bất lực chỉa vào phong hào của Vân vương gia, là thùng cơm hắn có thể giết chết dễ như trở bàn tay, mà hắn sở dĩ không nghĩ qua phó Bách Lý Vân Tựu, hoàn toàn là bởi vì Bách Lý Vân Tựu là kẻ bất lực căn bản không cần hắn để ý, cùng với Tào công công dặn dò qua hắn không nên động thủ với Bách Lý Vân Tựu, lúc đó hắn đối với thái độ của Tào công công cười nhạt, hiện nay nghĩ đến, sự thực có thể cũng không phải là như hắn suy nghĩ.
Vương gia vốn nên trong lao ngục ngây ngô như hắn, chẳng những xuất hiện ở hữu đại lao, còn Tào công công nhất phó tất cung tất kính không dám đắc tội, Bách Lý Vân Tựu, đến tột cùng là ai?
Hắn nguyên không có thể hiểu được thái tử điện hạ vì sao phải trừ hết một vô dụng, hiện nay hắn tựa hồ có chút hiểu.
“Phò mã gia lúc này định là đang suy nghĩ bổn vương đến tột cùng là ai, có đúng không?” Bách Lý Vân Tựu vài bước đến gần phương hướng của Vũ Thế Nhiên, khom lưng nhặt lên xích sắt rơi trên mặt đất, sau đó đem cửa lao của Vũ Thế Nhiên đã bị kéo xuống một lần nữa dùng xích sắt to bằng cánh tay một lần nữa tỏa lại, vẫn là khinh đạm đến không thể khinh hơn nữa, “Kỳ thực phò mã gia không cần biết bổn vương đến tột cùng là đến tột cùng là ai, bởi vì biết được càng nhiều, phò mã gia càng nguy hiểm.”
“Bất quá lệnh bổn vương không có nghĩ tới, Tào công công cư nhiên sẽ đến cứu phò mã gia.” Vũ Thế Nhiên là giết Hạ Hầu Lạc, là nữ nhi của Vương Thượng Hạ Hầu Nghĩa, Hạ Hầu Nghĩa còn có thể để Tào công công tới cứu một hung thủ sát hại nữ nhi mình, a. . . Bí mật trong này cất giấu, vậy là cái gì?
Chỉ bất quá, đây nếu nói ‘ Cứu’, thật là cứu sao?
“Vân vương gia, người lúc này không phải là ở trong tả đại lao sao?” Vũ Thế Nhiên nỗ lực để cho mình biểu hiện lãnh tĩnh, hắn là nhân trung chi long, bất quá chỉ là thiếu một thân phận thân phận mà thôi, nếu như không có tồn tại của Bạch Lưu Ly, hắn lúc này nhất định cách địa vị hắn mong muốn không xa, mà không phải giống bây giờ chật vật như vậy!
Cũng may người kia vẫn là muốn cứu hắn, hắn không có đoán sai, đã như vậy, hắn cần gì phải e ngại người nam nhân trước mắt này, hắn không tin bản lĩnh của Bách Lý Vân Tựu còn có thể lớn hơn người kia, dám can đảm cùng người kia cướp người? Tào công công sở dĩ ngoan ngoãn lui ra, định chỉ là ngộ biến tùng quyền, sau đó tất sẽ trở về cứu hắn.
“Phò mã gia chết đã đến nơi vẫn còn quan tâm bổn vương, thật là làm cho bổn vương có chút thụ sủng nhược kinh, bất quá phò mã gia không cần vì bổn vương lo lắng, vẫn là lo lắng cho bản thân mình mới tốt.” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu bình thản, lẳng lặng nhìn Vũ Thế Nhiên, không có chẳng thèm cùng trấn định trong mắt hắn, lại nói, “Nếu bổn vương không có đoán sai, phò mã gia lúc này nhất định là chốc nữa Tào công công sẽ vòng trở lại cứu ngươi, có đúng không?”
Vũ Thế Nhiên ngẩn ra, ninh mi nhìn Bách Lý Vân Tựu, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu không ngần ngại thái độ của hắn chút nào, chỉ tiếp tục nói: “Bổn vương nghĩ, phò mã gia có thể không cần chờ, ngươi ở chỗ này là một con đường chết, được cứu ra ngoài cũng là đường chết một đường, lẽ nào phò mã gia còn khờ dại nhận thức là chủ nhân có thể tha thứ thuộc hạ lặp đi lặp lại nhiều lần phạm sai lầm?”
“Rầm ——” Vũ Thế Nhiên vì lời của Bách Lý Vân Tựu hai tay mạnh với lên đại mộc ở cửa lao, đụng tới xích sắt to ở trên cửa phát sinh âm hưởng rầm, hãy còn trấn định thần tình trở nên có chút nữu khúc.
“Phò mã gia không cần suy nghĩ sẽ ở công đường giũ ra những chuyện thật gì, không có người tin tưởng, chỉ sẽ có người coi ngươi là kẻ điên muốn quyền lợi sắp điên mà thôi.” Bách Lý Vân Tựu nhìn lướt qua tay bẩn của Vũ Thế Nhiên, thanh âm khinh đạm tựa như tuyên bố tử hình Vũ Thế Nhiên một dạng, “Ngày mai phò mã gia là biết được mạng của mình sẽ như thế nào.”
Vũ Thế Nhiên không có trả lời Bách Lý Vân Tựu, Bách Lý Vân Tựu giống như là đang lầm bầm lầu bầu, cuối cùng liền xoay người ly khai, nhưng lúc xoay người thì dừng bước chân một chút, nhìn về phía Vũ Thế Nhiên, nói: “Mấy ngày trước đây ở trạng nguyên phủ, nhìn dáng dấp của phò mã gia tựa hồ rất lưu ý ngọc châu trong miệng công chúa, nếu bổn vương không có đoán sai, vậy viên ngọc châu phải gọi là xích ngọc, mà viên xích ngọc kia, từ lâu nghiền nát thành phấn xuống bụng của bổn vương.”
“Còn chuyện bốn hạ nhân ngươi hại chết trong phỉ kia nữa, vẫn là đừng nghĩ như cũ giá họa lên trên đầu bổn vương.” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu càng ngày càng xa, cuối cùng theo thanh đóng cửa nặng nề tiêu thất bên tai Vũ Thế Nhiên.
Sắc mặt của Vũ Thế Nhiên càng lúc càng tái nhợt, có chút xụi lơ ngồi ở trên giường đá, hoàn toàn đã không có dáng dấp trấn định mới vừa rồi.
Bách Lý Vân Tựu. . . Cư nhiên cái gì cũng biết? Nói như vậy, việc thái tử điện hạ làm hắn cũng biết? Như thế, thái tử điện hạ còn có thể cứu được hắn sao?
Thế nào. . . Sẽ như vậy. . .
Ngày mai.
Giữa ban ngày, Tố thành như trước cùng ngày xưa một dạng, phố xá náo nhiệt, bách tính sôi trào bàn luận án Phò mã sát thê cùng vụ án Quỷ Vương giết người, bỗng nhiên có quan binh cưỡi ngựa qua, tiếng vó ngựa đột nhiên, quan binh trên lưng ngựa cả tiếng một lần vang ở bên tai bách tính ——
“Tối nay Hình bộ khai đường tái thẩm vụ án Vân vương gia giết người ——”
“Xôn xao ——” Toàn bộ bách tính Tố thành theo tiếng vó ngựa chưa tan mất nổ tung.
“Quả nhiên là Quỷ Vương gia a, đến đường thẩm án đều khai vào ban đêm. . .”
“Án Quỷ Vương gia không phải là thẩm chỉ đợi định tội sao, tại sao lại tái thẩm?”
“Lẽ nào Quỷ Vương gia không phải là hung phạm? Hung phạm là do người khác?”
“Nếu là như vậy. . .” Có người hung hăng nuốt nước miếng một cái, “Hung thủ kia cũng thật là đáng sợ, dĩ nhiên một đêm giết mười người, hơn nữa còn có người trong cung. . .”
“Trước mặc kệ cái này, trái lại khai đường thẩm án, ta dù cho muốn đi xem, không dám nhìn tới a, ánh mắt của Quỷ Vương gia biết giết người, ai dám lấy mang của mình ra làm trò đùa.”
“Ai ai, không có nghe nói sao, tối nay khai đường thẩm án, Quỷ Vương gia là ngồi ở trong cách gian, sẽ không để cho hắn thấy chúng ta cũng sẽ không chúng ta thấy hắn.”
“Như vậy sao, vậy lão tử nhất định phải đi xem náo nhiệt này! Nhìn ai mới là hung thủ giết người thiên lôi đánh xuống!”

. . .
Ban đêm, trong Hình bộ số người nhốn nháo, thật thật đem Hình bộ vây quanh một thủy tiết bất thông.
Tả đại đường Hình bộ, Hình bộ thượng thư Lý Tại Đông ngồi ngay thẳng vẻ mặt chính khí, một thân phì nhục Hình bộ Thị lang Vương Thời, quỳ dưới đường không phải là Quỷ Vương gia Bách Lý Vân Tựu, mà là phò mã gia Vũ Thế Nhiên, cùng một danh nam tử mặc cẩm bào thâm lục, chỉ thấy bách tính quay lương nhân dưới đường chỉ trỏ.
Bách tính chỉ biết Bách Lý Vân Tựu ngồi trong cách gian một bên, lại không biết ở một cách gian khác còn có hai người thân phận cao quý ngồi, một là Mẫn quý phi, một còn lại là thái tử Hạ Hầu Sâm.
Trong tiềng ồn ào của bách tính một thanh âm kinh đường mộc của Lý thượng thư vang lên nhất thời im lặng ——
Lúc này Tiêu phủ, Tiêu An Tâm chính đưa lưng về phía Bạch Lưu Ly mà ngồi, tóc dài như thác xỏa ở đầu vai, lưng loã lồ, lưng hoàn mỹ đủ để lệnh mỗi một nữ nhân mặt đỏ tim đập, nhiên thời khắc này Bạch Lưu Ly cũng sắc mặt lãnh túc, trên mặt mũi trầm tĩnh của nàng tìm không được chút ngượng ngùng nào, phảng phất trước mặt nàng không phải là một nam nhân, mà là một người giả vẻ đầy trên người huyệt vị.
Chỉ thấy trong tay nàng cầm ngân châm, lướt qua trên ánh nến, nhắm ngay huyệt vị trên lưng Tiêu An Tâm nhất nhất đâm xuống, ánh nến toát ra, đem thân ảnh của hai người kéo dài chiếu vào trên vách tường, huân lượn lờ, tràn ra một loại ấm áp ninh đạm kẻ khác không đành lòng quấy rối.
“Quân Mi hôm nay nói cho ta biết, nói tối nay Hình bộ khai đường tái thẩm án Vân vương gia sát nhân, Bạch cô nương không đến xem sao?” Tiêu An Tâm nhìn ngân nguyệt ngoài cửa sổ, thanh âm ôn hòa đến dường như ánh trăng như nước, cho người nghe gió êm dịu ba tháng, ấm áp đến nội tâm.
Đã nhiều ngày, Bạch Lưu Ly mỗi ngày cũng sẽ đến Tiêu phủ hai lần, vì Tiêu An Tâm thi hai lần châm, một lần là buổi trưa, một lần là giờ tý.
Luôn luôn hỉ tĩnh không thích người bên ngoài đến gần Tiêu An Tâm không chỉ có không bài xích Bạch Lưu Ly, hết sức phối hợp để Bạch Lưu Ly vì hắn ghim kim, nhưng lại có thể thường xuyên nghe được tiếng nhạc có đàn tiêu hợp tấu trong Mai viên lượn lờ truyền ra, Tiêu đại phu nhân đã nhiều ngày sắc mặt là khó nén hỉ.
Nếu là bỏ qua một bên Bạch Lưu Ly có thể không cứu trị được Tiêu An Tâm không nói, chỉ nói nàng có thể để cho Tiêu An Tâm tâm tình sung sướng, Tiêu đại phu nhân liền phải đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của nàng, mà hết lần này tới lần khác, nàng có thể tinh tường cảm giác được bệnh tình của An nhi nàng đang chuyển biến tốt đẹp, đây là chuyện để cho nàng vui đến không thể tự điều khiến bản thân, chỉ hận bản thân vì sao không có sớm phát hiện trên đời này còn có người có thể để cho An nhi của nàng vui thích như vậy, thân là nương của An nhi, nàng nghe được, tiếng tiêu của An nhi có vui mừng chưa hề đối với bất kỳ người nào triển lộ, mặc dù hắn trước mặt nương như nàng không biểu lộ quá nhiều, nàng cũng vẫn là trong lòng suy nghĩ hắn chút gì.
Người trong Tiêu phủ cũng vì thường xuyên có thể nghe được tiếng nhạc tuyệt vời từ trong Mai viên truyền ra mà giác thể xác và tinh thần khoan khoái, cũng khó tránh khỏi vô cùng kinh ngạc, thiếu công tử từ lúc hồi phủ cho người tới gần Mai viên, chính là đến đại phu cũng không để cho, không nghĩ đến thiếu công tử cùng Bạch gia chủ hợp như vậy, nghĩ đến trong lòng thiếu công tử, Bạch gia chủ là tồn tại đặc biệt, bằng không thiếu công tử sao cùng Bạch gia chủ cùng nhau hợp tấu?
Về phần Tiêu An Tâm cùng Bạch Lưu Ly vì sao nhất kiến như cố tương phùng hận vãn như vậy, chỉ có hai người bọn họ biết, nhiên hai người bọn họ lại đều không người nào vạch trần quan hệ ngoài sáng trong mắt bất luận kẻ nào, chỉ là cùng một chỗ như cũ, đàm luận nhạc gia dang khúc từ cổ chí kim, thi từ ca phú, trong tâm người bên cạnh vô pháp hiểu, bọn họ lại có thể chậm rãi mà nói.
Chỉ vì, quảng quảng Diệu Nguyệt, chỉ có hai người bọn họ tương tự chính là người.
Tiêu An Tâm như hưởng thụ Bạch Lưu Ly đem từng cây ngân châm thật nhỏ đâm vào trên lưng của hắn, đôi mắt ánh sáng ngọc như đầy sao có chút sương mù, tựa hồ tích chứa chuyện không muốn người biết.
Lúc đầu, ở Chiêm Vân tự cứu nàng một mạng, nhất là bởi vì hắn không đành lòng trơ mắt nhìn một sinh mệnh của nữ tử tuổi còn trẻ tiêu thất trước mắt mà thôi, nhất là bởi vì hắn muốn biết được, hắn trở lại Tố thành đêm đó, nàng đem vỏ của chủy thủ ném hướng hắn, có hay không cũng cùng những người đó một dạng, muốn lấy tính mệnh của hắn, bất quá nghĩ đến nàng cho tới bây giờ còn không biết, người đêm đó nàng đem vỏ chủy thủ ném, đúng là hắn.
Mấy ngày trước đây, hắn biết nương lại dẫn theo đại phu đến nguyệt môn, hắn sở dĩ không có ở nguyệt môn để người ngăn cản nàng, chỉ là bởi vì không muốn để cho nương thương tâm mà thôi, nhưng chưa từng nghĩ, nàng chính là nữ tử xem như là cùng hắn có duyên phận, hơn nữa, nàng còn đọc lên bài thơ của Dung Nhược, một khắc kia, hắn chấn kinh, bởi vì, bọn họ là tương tự, không chỉ có là địa phương đến tương tự, chính là bọn họ yêu thích của chính là bọn họ, lại cũng là tương tự.
Chính là bởi vì tương tự, hắn đồng ý nàng vì hắn bắt mạch ghim kim.
Ngày đầu tiên, cũng bất quá chỉ là bởi vì tương tự mà thôi, hắn mới để cho nàng tới gần bên cạnh thân hắn, thế nhưng, ngày thứ hai ngày thứ ba cùng với ngày thứ tư của hôm nay, hắn mơ hồ cảm thấy, hắn mỗi một lần nhìn thấy nàng, cũng sẽ vui sướng rất nhiều so với lần trước thấy nàng, không chỉ là bởi vì bọn họ là tương tự.
Rõ ràng hắn không có nhìn thấy nàng chỉ nửa ngày mà thôi, nhiên nửa ngày này, lại làm cho hắn cảm thấy rất lâu, thường ngày thích đánh đàn thổi tiêu, đúng là thường xuyên vỗ về cầm huyền xuất thần, chỉ cảm thấy không có nàng ở bên làm bạn, đến tiếng đàn tiếng tiêu đều là tịch mịch, đến nỗi hắn đã nhiều đêm khó ngủ, tổng giác âm dung tiếu mạo của nàng xoay quanh ở trong đầu.
(Luna: chết chưa, làm gì không làm đi làm nam phụ. Tiêu tùng rồi)
Hắn nghĩ, hắn có thể lâm vào trong vũng bùn tên là tình cảm, cũng không đi ra được nữa.
Cũng đang vì như vậy, mỗi khi hắn nghe được Vân vương gia, Quỷ Vương gia cùng với Bách Lý Vân Tựu mấy chữ này, tâm luôn luôn củ kết không rõ, Bách Lý Vân Tựu, người nàng phải gả. . .
“Xem với không xem thì thế nào, nếu như hắn bị kêu án tử hình, đến lúc đó ta tiễn hắn đoạn đường là được, nếu là vô tội thả ra, ngày mai đến xem hắn cũng không muộn.” Bạch Lưu Ly tựa hồ không thích lúc ghim kim có người nói chuyện với nàng, vì vậy thanh âm có chút lãnh.
Đã nhiều ngày mỗi lần vì Tiêu An Tâm ghim kim, hắn cũng không có nói với nàng, lại không biết tối nay hắn vì sao lúc ghim kim thì mở miệng, Bạch Lưu Ly không có suy nghĩ sâu xa, chỉ coi hắn là đối với nàng quan tâm mà thôi, dù sao bọn họ đã nhiều ngày nói chuyện với nhau thật vui, có thể gọi là là bằng hữu rồi, bằng hữu quan tâm bằng hữu một câu, cũng không có gì quá đáng.
Chỉ là, Tiêu An Tâm đưa lưng về phía Bạch Lưu Ly, Bạch Lưu Ly không nhìn thấy cô đơn nhàn nhạt trong mắt hắn.
“Bạch cô nương thật là không giống người thường, Vân vương gia là vị hôn tướng công của ngươi, cô nương không quan tâm Vân vương gia như thế? Sẽ để người thoại bính.” Nhiên, Bạch Lưu Ly đáp lời của Bạch Lưu Ly, Tiêu An Tâm vẫn không tự chủ được vẫn không tự chủ được nhiệt ôn cười, tâm tình không khỏi sang sảng.
“Không có gì tốt không.” Phản chính nàng biết hắn không chết được, hà tất thao tâm.
Tiêu An Tâm không nói cái gì nữa, chỉ là lẳng lặng mặc Bạch Lưu Ly ghim kim.
Ngọn nến nhẹ nhàng diêu lệ, bỗng nhiên sắc mặt Quân Mi lạnh lùng ninh mi bước nhanh đến, khi nhìn đến Bạch Lưu Ly đối mặt với lưng loã lồ của Tiêu An Tâm thì giật mình, trong con ngươi tự có cái gì hiện lên, sau đó cúi đầu nói: “Công tử, Mai viên có ngoại nhân xông tới.”
Quân Mi nói, thập phần không vui nhìn về phía Bạch Lưu Ly,” Vì Bạch gia chủ mà đến, giống là Vân vương gia.”
Mặt mày ôn hòa của Tiêu An Tâm trầm xuống.
Tay của Bạch Lưu Ly chính đem ngân châm đâm vào trên lưng Tiêu An Tâm nhẹ nhàng run lên.
Bách Lý Vân Tựu? Đến Tiêu phủ tìm nàng làm cái gì?
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc cam kết vạn canh tới! Tuy rằng không phải là sáng sớm phát. . .


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi