Tuy rằng trong lòng Mộ Dung Tâm Liên cố gắng thuyết phục chính mình rằng đây là quỷ kế của Mộ Dung Thất Thất, nàng ta đang cố ý châm ngòi ly
gián. Nhưng chỉ cần nghĩ đến bộ dáng chết thảm của Trịnh Mẫn, cũng với
nhục nhã lúc này nàng phải cam chịu, ánh mắt Mộ Dung Tâm Liên không nhịn được mà càng lúc càng âm độc.
“Nhị tiểu thư, nô tỳ thật sự
không có làm gì, thật đấy!” Đã nhận ra sát ý của Mộ Dung Tâm Liên, Phỉ
Thúy vội vàng quỳ xuống mà dập đầu :”Nhị tiểu thư, ta đã hầu hạ người
bao nhiêu năm, không có công lai cũng có khổ công a! Nhị tiểu thư, tới
bây giờ nô tỳ cũng không hề có phản bội người!”
“Phỉ Thúy, ngươi có ý gì vậy! Ý ngươi là tiểu thư của chúng ta vu oan cho ngươi sao?” Tô Mi nghe vậy, cảm thấy không vui.
“Là ai đã quỳ gối trước mặt tiểu thư, từ đầu tới cuối đều nói chuyện
hồi đó là do Nhị tiểu thư bức mình làm, viên dạ minh châu kia là do Nhị
tiểu thư lấy, chính mình đã tận mắt chứng kiến? Phỉ Thúy, nói cũng đã
nói thì chối làm chi a!”
“Được rồi, Tô Mi!”
Tố Nguyệt
vẫn trầm mặc lúc nãy giờ bỗng lên tiếng đổ thêm dầu vào lửa:” Năm đó,
nàng ta có thể vì Nhị tiểu thư mà phản bội chủ tử của chính mình, bây
giờ cũng có thể vì tiều thư của chúng ta mà phản bội Nhị tiểu thư. Người như vậy, không cần giảng đạo lý chi hết, chỉ là một kẻ không có khí
tiết!”
“Tiện nhân!” Tia lý trí cuối cùng của Mộ Dung Tâm Liên,
bởi Tô Mi cùng Tố Nguyệt kẻ xướng người họa, mà biến mất toàn bộ. Nàng
vọt tới trước mặt Phỉ Thúy, đạp một cước lên người đối phương, thân mình Phỉ Thúy thoáng chốc liền như diều đứt dây, bay lên, nặng nề đập vào
tường.
“Nhị tiểu thư—” Một búng máu phun ra từ miệng của Phỉ
Thúy, nàng nhìn Mộ Dung Tâm Liên bằng vẻ mặt khó tin, theo vị Nhị tiểu
thư này năm năm, Phỉ Thúy không ngờ sự trung thành cùng tận tâm của mình lại được đổi bởi kết quả như thế.
“Nhị muội, ngươi làm cái gì vậy ?”
Ngay lúc này, thanh âm của Mộ Dung Tuấn truyền tới, sau đó hắn đến bên người Phỉ Thúy:” Phỉ Thúy, Phỉ Thúy nàng thế nào?”
“Đại, đại thiếu gia?” Sự xuất hiện của người trước mắt khiến Phỉ Thúy
dị thường kinh ngạc, đại thiếu gia sao lại ở chỗ này, vì cớ gì lại bày
ra bộ dáng đặc biệt quan tâm tới nàng như vậy?
Không đợi Phỉ
Thúy hiểu rõ cái gì, Mộ Dung Tuấn đã đứng lên, nổi giận đùng đùng nhìn
Mộ Dung Tâm Liên:” Mộ Dung Tâm Liên, ngươi thật độc ác! Ta đã đáp ứng
Phỉ Thúy, sẽ thu nàng ta làm thiếp, nhưng ngươi cư nhiên dám đả thương
nàng!”
“Cái gì?!” Không chỉ Phỉ Thúy, mà Mộ Dung Tâm Liên ngay lúc này cũng ngây dại.
Mộ Dung Tuấn vì sao lại để ý tới Phỉ Thúy? Vì sao lại muốn thu nàng ta
làm thiếp? Chẳng lẽ đúng như Mộ Dung Thất Thất đã nói, là Phỉ Thúy bán
đứng nàng, cho nên Mộ Dung Thất Thất cùng Mộ Dung Tuấn mới tránh được
một kiếp? Đúng, chắc chắn là như vậy.
A– Mộ Dung Thất Thất cúi
thấp đầu, ý cười trong mắt lan ra thật rộng, không nghĩ vị ca ca này lại là người thức thời đến thế, cũng đâu có hồ đồ như người ngoài nói đâu.
” Ngươi cho là việc ngươi làm không ai biết hết sao? Mộ Dung Tâm Liên,
ngươi quá độc ác! Đợi phụ thân đến đây, ta sẽ nhờ người đứng ra phân
xử!” Mộ Dung Tuấn lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau vết máu ở miệng Phỉ
Thúy:”Phỉ Thúy, ủy khuất nàng! Nếu không nhờ nàng, ta giờ này đã….”
“Tóm lại, nàng yên tâm đi Phỉ Thúy, chuyện ta đã đáp ứng nàng, ta nhất định sẽ làm được!”
“Không, không—” Phỉ Thúy chưa bao giờ sợ hãi như hôm nay, Đại thiếu gia khi nào thì nhập bọn cùng Tam tiểu thư? Bọn họ làm như vậy, không phải
muốn hại chết nàng sao! Phỉ Thúy lập tức giãy khỏi vòng tay của Mộ Dung
Tuấn, thối lui sang nơi khác:”Tiểu thư, ta, ta không có, ta thật—-”
Nhìn thấy càng chạy càng gần về phía Mộ Dung Tâm Liên với vẻ mặt âm
trầm, trong mắt Phỉ Thúy là nỗi sợ hãi lúc trước chưa từng xuất hiện. Ba người thành hổ, Mộ Dung Tâm Liên nhất định đã tin lời nói của Mộ Dung
Thất Thất cùng Mộ Dung Tuấn!
“Tiện tỳ!”
Mộ Dung Tâm
Liên căn bản không hề thèm nghe lời biện bạch của Phỉ Thúy, lại xuất một cước, đá vào lồng ngực của Phỉ Thúy, lần này, Phỉ Thúy không kịp kêu
một tiếng, trực tiếp nằm một chỗ.
“Ngươi, ngươi giết nàng!” Mộ
Dung Tuấn đặt ngón tay ở mũi Phỉ Thúy mà dò xét, nhận thấy không có hơi
thở, Mộ Dung Tuấn sợ tới mức ngồi trên mặt đất, chỉ về hướng Mộ Dung Tâm Liên, ngón tay cũng run run theo:”Ngươi giết nàng!”
“Bất quá
chỉ là cái tiện tỳ, có giết cũng chả sao! Đại ca nếu thật sự thích nàng, vậy tặng thi thể này cho ngươi cũng tốt lắm!” Mộ Dung Tâm Liên hung tợn liếc nhìn Mộ Dung Tuấn, khiến hắn sợ tới mức run cả người, vội vàng
tránh khỏi chỗ Phỉ Thúy.
“Ai—” Mộ Dung Thất Thất tựa hồ không
nỡ nhìn thấy kết cục này của Phỉ Thúy, chậm rãi đi tới trước mặt Mộ Dung Tâm Liên :”Nhị tỷ, tốt xấu gì ta với nàng cũng từng là chủ tớ một hồi,
để ta an táng cho nàng đi!”
Hôm nay vốn định đến tìm Mộ Dung
Thất Thất để tính sổ, không nghĩ tới cuối cùng người bị nhục nhã chính
là mình, Mộ Dung Tâm Liên rất muốn tiến tới phía trước mà tặng cho Mộ
Dung Thất Thất giống như đối với Phỉ Thúy, nhưng mà Mộ Dung Tuấn vẫn còn ở chỗ này, cộng thêm việc bên người Mộ Dung Thất Thất còn có cao thủ,
nên Mộ Dung Tâm Liên chỉ có thể bắt chính mình nhẫn nhịn, ngày sau báo
thù cũng không muộn.
“Ngươi muốn, vậy tặng cho ngươi.” Mộ Dung Tâm Liên hừ lạnh một tiếng :”Tam muội thế mà lại thật nặng tình nặng nghĩa.”
“So với Nhị tỷ, ta còn kém xa lắm!” Mộ Dung Thất Thất khiên tốn nói,
trên mặt lại khôi phục vẻ nhún nhường cùng kính cẩn nghe lời.
“Giả tạo! Ngươi lại tiếp tục giả tạo!”
Mộ Dung Tâm Liên còn chưa nói hết, chợt nghe một tiếng:” Thánh chỉ
đến—” Ở cửa Thúy Trúc viên xuất hiện ba bóng người, cầm đầu chính là
Tĩnh vương Long Trạch Cảnh Thiên.
“Vương gia—” Mộ Dung Tâm Liên vừa thấy người đến là Long Trạch Cảnh Thiên, vẻ mặt nhớt nhác vặn vẹo
lúc nãy lập tức biến thành vẻ ôn nhu đa tình, mới vừa rồi còn nói Mộ
Dung Thất Thất giả tạo, lúc này lại nhanh như chong chóng, khoác lên cái vẻ kiều nữ, đến thượng đến cũng phải khâm phục nàng ta.
Đi theo phía sau Long Trạch Cảnh Thiên chính là Mộ Dung Thái cùng một vị công công.
“Mộ Dung Thất Thất tiếp chỉ!” Long Trạch Cảnh Thiên bình tĩnh, quét mắt lạnh về phía Mộ Dung Thất Thất, hiển nhiên chưa thể nào quên đi chuyện
ban sáng, rất không tình nguyện khi phải làm chuyện này.
“Quỳ
xuống, mau quỳ xuống a!” Nhìn thấy mấy nữ nhi của mình đều ngây ngốc mà
đứng, Mộ Dung Thái nóng nảy, tiến đến lôi kéo bọn họ, cùng nhau hô “Vạn
tế”, quỳ gối trước mặt Long Trạch Cảnh Thiên.
Đối với đám chữ
dây mơ rễ má mà Long Trạch Cảnh Thiên đã nói, căn bản Mộ Dung Thất Thất
chẳng nghe được bao nhiêu, nàng chỉ biết rằng, đạo thánh chỉ này thoáng
chốc liền biến nàng từ Tam tiểu thư của Mộ Dung gia biến thành Chiêu
Dương công chúa của Tây Kỳ quốc, không bao lâu nữa phải gả đi Bắc Chu,
đưa cho tên nào đó gọi là “Quỷ vương”- Nam Lân vương Phượng Thương.
Thật sự là thay đổi bất ngời a! Mộ Dung Thất Thất đứng lên, tiếp lấy
thánh chỉ, ngẩng đầu nhìn ráng hồng nơi chân trời. Công chúa? Hòa thân?
A, kinh hỉ này tới thật rất đúng lúc!
“Chúc mừng Tam tiểu thư!” Long Trach Cảnh Thiên nhìn Mộ Dung Thất Thất, nhìn bộ dáng linh hoạt kì ảo của nàng khi nhìn về phía xa, hoàn toàn bất đồng với nữ tử đáng
khinh ở Đoan Mộc phủ kia. Nghĩ tới ý nghĩa phía sau đạo Thánh chỉ này,
cùng với những lời đồn về vị Phượng Thương kia, địch ý của Long Trạch
Cảnh Thiên đối với Mộ Dung Thất Thất thoáng chốc giảm bớt vài phần,
trong lòng nhiều thêm một tia đồng tình.
“Bổn cung là Chiêu
Dương công chúa!” Mộ Dung Thất Thất lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt,
khóe miệng vẫn là nụ cười nhạt như trước:” Xin Vương gia đừng gọi sai!”
Không đợi Long Trạch Cảnh Thiên nói gì, Mộ Dung Thất Thất xoay người trở về khuê phòng, mặc kệ những người khác đều đứng ở trong viện.
“Đứng lại !” Mộ Dung Thái hét lớn một tiếng, Mộ Dung Thất Thất không để
cho Tĩnh vương gia một chút mặt mũi nào như vậy, khiến Mộ Dung Thái cảm
thấy rất khó xử. “Ngươi đi đâu đó?!”