Long Trạch Vũ Nhi ra lệnh một tiếng, đám cấm quân liền rút ra đao kiếm sáng choang hướng về phía Phượng Thương.
“Đừng hòng động đến Vương gia nhà ta!” Như Ý chưa nói hết câu, đã vươn
đao cong xoay tròn một vòng trên không trung, trực tiếp chém đứt đầu của tên lính dẫn đầu xông đến trước mặt nàng.
“A—”Đầu hắn rơi xuống đất, còn lăn thêm vài vòng, dính chút bụi đất, cũng để lại một vệt máu đỏ thẫm.
“A! Giết người!” Dân chúng vây xem xung quanh thấy một màn đẫm máu này, có vài người thét chói tai rồi ngất xỉu, còn Long Trạch Vũ Nhi và Mộ
Dung Tâm Liên cũng suýt chút nữa ói mửa.
Sau đó, một trận tiếng vó ngựa vang lên, mười binh lính mặc giáp đen cưỡi tuấn mã thượng hạng
đến trước mặt Phượng Thương:”Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, thỉnh Vương gia
thứ tội!”
Vương gia? Đây là vị Vương gia nào? Đại não của Long
Trạch Vũ Nhi còn chưa kịp động, một chuỗi thanh âm thê lương đã vang
lên. Bốn mươi tên lúc nãy còn vây lấy Phượng Thương, đầu đều rơi xuống
đất, máu đỏ bắn lên mặt Long Trạch Vũ Nhi, khiến nàng sợ đến mức hét rầm lên.
“Ngươi, các ngươi—” Thanh âm Long Trạch Vũ Nhi run rẩy, cả người cũng run bần bật:”Các ngươi là ai ?!”
“Đúng là ưng kỵ biểu trưng cho Nam Lân vương!” Trong đám dân có người
thấy được trên ống tay áo của binh đoàn áo đen là đầu chim ưng thêu bằng chỉ bạc, lập tức nhận ra thân phận của bọn họ.
Nam Lân vương?! Không chỉ riêng gì Long Trạch Vũ Nhi mà tất cả mọi người đều ngây dại.
Bạch y nam tử đội mũ sa kia chính là Nam Lân vương Phượng Thương trong
truyền thuyết? Là “chiến thần” của Bắc Chu, là người mới mười lăm tuổi
đã nổi danh khắp tứ quốc?
Một trận gió thổi qua, khiến lụa
trắng lay động, làm mọi người nghĩ có thể nhìn thấy dung mạo của Phượng
Thương, nhưng chỉ kịp ngắm cái cằm hoàn mỹ, Phượng Thương liền nhanh
chóng giữ lấy màn sa.
“Ha ha—” Bị mọi người nhận ra thân phận,
Phượng Thương khẽ cười, đè thấp mũ sa:” Như Ý, ở Bắc Chu quốc, nếu dám
mưu sát bổn vương, đáng phải chịu tội gì?”
“Hồi bẩm Vương gia,
người mắc tội mưu sát hoàng thân quốc thích, liền bị lăng trì xử tử, tru di cửu tộc!” Thanh âm trong trẻo của Như Ý, rơi vào trong tai của Long
Trạch Vũ Nhi lại trở nên lạnh lùng chói tai. Sớm nghe nói Nam Lân vương
hành sự tàn nhẫn, cả gan làm loạn, không nghĩ tới, hắn thế nhưng dám
giết chết cấm quân của Tây Lương thành ngay trên đường phố nơi đây!
“Ngươi, ngươi đừng có lại đây….”
Long Trạch Vũ Nhi mới vừa rồi còn diễu võ dương oai, nghĩ muốn đoạt lấy “Kim Lũ Y” trong tay Phượng Thương, bây giờ lại đánh răng cầm cập. Nàng thế mà quên mất, sứ đoàn Bắc Chu quốc đã tới Tây Lương, hơn nữa Phượng
Thương lần này còn mang theo ưng kỵ tinh nhuệ nhất Bắc Chu. Hành vi vừa
rồi thực sự đúng là tìm chết!
“‘Kim Lũ Y’ này quả nhiên rất xinh đẹp!”
Phượng Thương cầm lấy bộ “Kim Lũ Y” giơ ra, dưới ánh mặt trời, Kim Lũ Y rực rỡ óng ánh, bức tranh vẽ trên kim sa như có sự sống, khiến cho
người xem kinh ngạc, quên luôn một màn huyết tinh vừa rồi.
“Bất quá—-” Phượng Thương đang nói thì dừng lại “—chỉ có Vương phi của bổn
vương mới có tư cách mặc y phục như thế này. Công chúa, chẳng lẽ ngươi
muốn làm Vương Phi của bổn vương?”
Tầm mắt của Long Trạch Vũ
Nhi lúc này hoàn toàn bị Kim Lũ Y hấp dẫn, không hề để ý đến lời nói của Phượng Thương, vẫn đợi đến khi Mộ Dung Tâm Liên kéo kéo áo nàng, nàng
mới hoàn hồn lại :”Không! Không! Bổn cung không có ý nghĩ như vậy!”
Đùa à, bảo nàng vì một kiện quần áo mà gả cho Quỷ vương sao? Nàng vẫn
muốn sống đến trăm tuổi a! Long Trạch Vũ Nhi khụy chân, trực tiếp ngất
đi.
“A, lá gan bất quá cũng chỉ có thế—-” Phượng Thương thu hồi Kim Lũ Y, không thèm chú ý đến Long Trạch Vũ Nhi cùng Mộ Dung Tâm Liên
nữa, quay đầu về phía sau, hướng Phương Đồng chắp tay:” Thật ngại, làm
bẩn mặt tiền của Tuyệt Sắc phường, bổn vương xin hướng Quang Hoa công tử tạ tội!”
“Không sao không sao, đây là khởi đầu tốt đẹp! Là
điềm lành!” Phương Đồng thực vừa ý thủ đoạn của Phượng Thương, trong
lòng thầm giơ ngón tay cái lên mà tán thưởng vị vương gia này, có lẽ
nhân tài như hắn mới xứng đôi với tiểu thư nhà mình!
Lời của
Phương Đồng, khiến hắn không nhịn được thưởng thức vị chưởng quầy này.
Hắc, người này thật đúng là quá thú vị, nếu là người thường, đã sớm sợ
đến mức run run, hắn thế nhưng lại nói đây là khởi đầu tốt, Tuyệt Sắc
phường quả nhiên thật đặc biệt!
“Chưởng quầy thực độ lượng! Để
bồi thường, bổn vương xin đảm bảo an toàn cho Tuyệt Sắc Phường! Về sau
nếu có ai đến Tuyệt Sắc phường gây phiền toái, chính là đối đầu với bổn
vương, đối đầu với thiết kỵ* của bổn vương. (*đội quân tinh nhuệ, kỵ
binh)
Thanh âm của Phượng Thương không lớn, nhưng đủ để tất cả
mọi người đều nghe được. Tuyệt Sắc phường có Phượng Thương làm chỗ dựa
vững chắc, Long Trạch Vũ Nhi dù có muốn động đến nó, cũng chẳng dám trực tiếp náo loạn…..
Chỉ qua một buổi sáng, chuyện Nam Lân vương
Phượng thương nổi giận giết chết cấm vệ quân tựa như có cánh mà bay,
truyền ra khắp Tây Lương thành. Cùng lúc đó, tại Thúy Trúc viên, Mộ Dung Thất Thất cũng nhận được lễ phục cùng trang sức do Phượng Ngọc đưa tới. Y như ý nghĩ của nàng, đích thật là “Hoa thu” cùng “Kim Lũ Y”.
“Thật xinh đẹp!” Mặc dù Phượng Ngọc đã đến tuổi trung nhiên, nhìn thấy
những thứ này cũng yêu thích không buông tay, không nhịn được mở miệng
tán thưởng :”Nếu có cơ hội, ta thật muốn gặp Quang Hoa công tử một lần!
Rốt cuộc là người tinh tế đến cỡ nào, tâm hồn tươi đẹp đến nhường nào
mới có thể thiết kế ra những phục trang lộng lẫy như vậy!”
Khi
nghe Phượng Ngọc nói những lời này, Tô Mi cùng Tố Nguyệt đứng bên cạnh
liền nhìn nhau cười, Quang Hoa công tử mà người người dù tìm mãi cũng
không thấy, chính là Tam tiểu thư của Mộ Dung phủ a!
“Chậc
chậc, công chúa, người nhìn xem!” Phượng Ngọc thật cẩn thận cầm lấy cây
trâm vàng làm từ xà cừ viền tơ vàng: “Thật đẹp a! Thật sự quá đẹp! Công
chúa, người nhất định sẽ trở thành người xinh đẹp nhất trong bữa tiệc!”
“Đích thực rất đẹp!” Mộ Dung Thất Thất cũng không biểu hiện ra vẻ kinh
hỉ quá mức như Phượng Ngọc, những thứ đồ chơi này, đều do nàng ngứa tay
vẽ bậy, do chính nàng thiết kế, đã sớm sờ đến ngấy.
Biểu tình
bình thản của Mộ Dung Thất Thất, khiến Phượng Ngọc càng thêm yêu thích
vị Vương phi tương lai này. Nếu là nữ tử tầm thường, người nào thấy châu báu của Thông Bảo trai tâm trí đều không nhịn được mà trở nên bấn loạn, nhưng riêng vị Chiêu Dương công chúa này, lại hờ hững hững hờ, phong
cách thực quí phái! Rất xứng với Vương gia!
Trong cung, Long Trạch Vũ Nhi quỳ gối trước mặt Long Trạch Vũ, Đoan Mộc Tình đứng một bên thay nữ nhi giải vây.
“Ngươi—” Long Trạch Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Long
Trạch Vũ Nhi:” Ngươi chọc ai không chọc, lại chọc đến cái sát tinh kia!
Chẳng lẽ ngươi không nghe những tin đồn về hắn à? Sao trẫm lại có thể
sinh ra một đưa con gái ngu xuẩn như ngươi chứ!”
“Bệ hạ, xin
ngài bớt giận! Xác thực trong chuyện này Vũ Nhi có điểm sai, nhưng mà
Phượng Thương cũng không nên vì thế mà giết người ở kinh thành a! Đây là Tây Kỳ quốc, là Tây Lương, cũng không phải Bắc Chu của bọn hắn! Sao hắn lại cả gan như vậy!”
Đoan Mộc Tình biết Long Trạch Vũ Nhi đã
làm sai, muốn y phục của ai không muốn, lại muốn của Phượng Thương,
nhưng cũng không thể trách nàng a, Phượng Thương cũng không nói thân
phận của mình, tóm lại, chính là lỗi của Phượng Thương!
Thấy
Đoan Mộc Tình nói ra một câu “hỗn trướng” như vậy, Long Trạch Vũ giơ tay chỉ giữa không trung, cũng không biết nên nói cái gì nữa.
“Ngu ngốc! Nàng ngốc, ngươi sao lại cũng ngốc theo nàng chứ! Phượng Thương
là người có thể dây vào sao? Đừng nói chỉ giết bốn mươi người, cho dù
hôm nay hắn truy cứu lỗi của Vũ nhi, trẫm cũng không có che chở cho
nàng!”
“Hoàng thượng, ngài như vậy chẳng phải chính là để người ta lấn trên đầu mình sao?” Đoan Mộc Tình có chút bất mãn với cách hành
xử của Long Trạch Vũ, dù sao, đối phương bất quá cũng chỉ là một tên
Vương gia không mang huyết thống hoàng tộc, chẳng lẽ so với thiên tử Bắc Chu còn có thể tôn quý hơn sao?
“Ngu ngốc! Trẫm thầm nghĩ điều gì có thể khiến Vũ nhi lù đù như vậy, nguyên lai chính bởi vì có vị mẫu thân như ngươi! Các ngươi tự mình kiểm điểm thật tốt đi!” Long Trạch Vũ phất tay áo, ly khai Thanh Loan cung.