QUỶ VƯƠNG TÁI SINH: AI DÁM ĐỘNG ĐẾN HOÀNG HẬU?



Ban đêm, dễ nghe trong Phượng Diệp uyển vẫn còn tiếng nói thao thao bất tuyệt.



“ Mộ Diệp, hồi trước ta biết đệ luôn bám theo ta, nhưng vì sao đệ không cho ta biết ? ”.



Mộ Diệp nghe vậy, hai má thoáng hồng.

Nguyên lai Phượng Huyền biết sự hiện diện của bản thân khi ấy rồi sao?

Mộ Diệp ngượng ngùng, càng vùi sâu mặt vào ngực hắn hơn, “ Bệ hạ biết mà không đuổi thần, đó đã là vinh hạnh của thần, còn cần bệ hạ phải chú ý sao? ”.



Mộ Diệp nhớ lại lúc trước quả thật là như vậy.

Y lúc ấy đang cùng phụ thân luyện võ, thấy Phượng Huyền đến, tiềm thức duy nhất ngang qua đầu y chính là Phượng Huyền thật đẹp.

Một thân áo hoa hạnh, từ người đã xuất ra nét uy nghi của một tiểu vương giả, thật khiến y phải tò mò ngưỡng mộ.



“ Bệ hạ khi còn nhỏ thật sự rất đẹp, có lẽ từ khi ấy, thần đã — ” Mộ Diệp còn chưa dứt lời, Phượng Huyền lập tức đã ngắt ngang lời y định nói : “ Vậy bây giờ ta thì sao? Không đẹp như khi còn nhỏ hửm? ”


“ Không, không có ” Mộ Diệp vội sửa, “ Bệ hạ vẫn rất đẹp ”.



Chỉ là, có vài phần đáng ghét thôi.



Mộ Diệp tự nhủ.

Mắt y đã dần nặng đi, thật muốn ngủ quá đi.

.

.



Nhưng Phượng Huyền vừa rồi đứng trước bờ sinh tử, hắn càng sợ Mộ Diệp trong lòng hắn sẽ nhắm mắt.

Thân thể y vốn lạnh, y lại ngủ say — tựa như chết.

Phượng Huyền sợ hãi, tay không tự chủ nhéo y một cái, khiến cho Mộ Diệp bừng tỉnh.



“ Bệ hạ không ngủ sao ? ”.



“ Không ngủ ” Phượng Huyền thản nhiên đáp, “ Ta còn quên chưa hỏi đệ, đệ thích ta chỉ vì ta đẹp thôi sao? ”

Mộ Diệp buồn ngủ lắm rồi, vậy nên y tùy tiện trả lời, cũng là mong Phượng Huyền tha cho y an ổn ngủ, “ Ừ đấy, bệ hạ hài lòng rồi chứ? Ngủ đây ”.



Phượng Huyền nhận được câu trả lời của y, hắn ấm ức phụng phịu lay lay Mộ Diệp : “ Mộ Diệp, Mộ Diệp, dậy dậy đi, đệ không thể vì háo sắc mà thích ta, Mộ Diệp, Mộ Diệp.

.

.



“ Ồn quá ” Mộ Diệp bịt tai, y thật sự không nghĩ nổi rốt cuộc hôm nay Phượng Huyền uống nhầm thuốc gì, là kẻ nào to gan hạ độc hắn, khiến hắn hành động thiếu thể diện như thế.



“ Ngày mai bệ hạ còn phải thượng triều, hơn nữa còn phải chuẩn bị yến tiếp Tuyết Linh Chi vào cung, chậm trễ sẽ bị Thái Hậu nhòm ngó, còn không mau ngủ đi ”

Trong lúc mơ mơ hồ hồ không tỉnh táo, Mộ Diệp lỡ nói điều cấm, đến khi giật mình phát giác quay lại đã thấy mặt Phượng Huyền đen như mực.




“ Cái gì tiếp Tuyết Linh Chi vào cung? Sao ta không biết? ”.



Mộ Diệp vốn sáng nay nghe Thái Hậu nói mai sẽ đón nàng, chứ y hoàn toàn không biết như thế nào.

Y cũng vừa nghe thôi, sao có thể giải thích cho Phượng Huyền?

“ Này là ý Thái Hậu, sáng nay Thái Hậu đến.

.

.



“ Sau đó bà ta đánh đệ? ” Phượng Huyền suy cho cùng cũng hiểu được vài phần rồi, chỉ khổ Mộ Diệp chung quy vẫn không hoàn toàn tin tưởng hắn, vẫn một mực giấu hắn.



“ Thái Hậu nào có thể đánh thần! ” Mộ Diệp hoảng loạn, “ Bệ hạ nghĩ quá nhiều ”.



“ Được, vậy xem như bà ta không đánh đệ ” Phượng Huyền trầm mặc, “ Vậy nhưng bà ta cũng quá lộng quyền rồi, chưa có ý chỉ của ta đã tự tiện đưa Tuyết Linh Chi vào cung! Chuyện này cũng không thể bỏ qua ”.



“ Bệ hạ,.

.

.

” Mộ Diệp thở hắt,“ Ngàn vạn lần không thể làm phật ý Thái Hậu, bệ hạ vẫn nên — ”.



Phượng Huyền nhìn chằm chằm Mộ Diệp, khiến cho y nhất thời hoảng loạn không thể nói tiếp.

Phượng Huyền xoa nhẹ mí mắt y, trầm giọng, “ Xin lỗi, là ta bảo hộ đệ không tốt, khiến cho đệ phải sợ bà ta như thế ”.



Mộ Diệp cúi đầu, đây không phải ý y, Thái Hậu trong tay nắm thóp khá nhiều các đại thần trong cung, uy nàng ngang ngửa Phượng Huyền.

Hơn nữa, nàng cũng ra sức lấy lòng phụ thân y, y cũng không rõ lời nàng bây giờ ảnh hưởng lớn tới thế nào.



“ Thần không sợ Thái Hậu ” Mộ Diệp nói lời này là thật tâm.


Y không sợ Hoàng Ỷ Lan, y chỉ sợ nàng ta sẽ làm hại tới Phượng Huyền.



Phượng Huyền đương nhiên minh bạch Mộ Diệp nghĩ gì, cùng y trải qua một kiếp, dù không mấy sáng suốt, nhưng ít nhiều cũng hiểu được tính cách của y.

Y quật cường có quật cường, liều mạng có liều mạng, sao có thể sợ hãi một nữ nhân như Hoàng Ỷ Lan?

Có lẽ, nguyên nhân cũng là xuất phát từ chính hắn.



“ Được rồi, ngủ đi ” Phượng Huyền xoa tóc Mộ Diệp, nhẹ giọng an ủi, “ Ta nhất định không sao, ngày mai ta sẽ dậy sớm, sớm hơn đệ.

Sau đó gọi đệ dậy, chúng ta cùng dùng bữa, được không? ”.



“ Ừm ”

Thấy Mộ Diệp đáp lại hắn, sau đó an tâm trong lòng hắn ngủ.

Hắn thực không rõ vì cái gì mình trước kia lại không thích người này, lại không thèm để ý người này.

Có lẽ khi đó chính mình, thật là bị ma chướng che mờ mắt.



Làm sao có thể nhìn không ra chứ? Chỉ có người này trước sau liền tin hắn.

Mấy năm qua bị hắn làm cho thương tâm, nhưng chỉ cần vài lời của hắn liền ngoan ngoãn ôm hắn ngủ, không kể hắn rốt cuộc trong tâm là có ma hay không.



Cũng chỉ có người này, đem toàn bộ dịu dàng của thế gian này âm thầm dành cho hắn, cũng âm thầm vì hắn gánh nửa kiếp, đau đến thịt nát xương tan.






.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi