QUỶ VƯƠNG TÁI SINH: AI DÁM ĐỘNG ĐẾN HOÀNG HẬU?



Mộ Diệp giật mình tại chỗ, chấn động đến cực điểm, si ngốc thật lâu không thể nói gì, hồi lâu, y rốt cục chậm rãi nói : “ Bệ hạ trêu đùa thần rồi ”.



Làm sao có thể chứ? Mộ Diệp phát ngốc trầm tĩnh nghĩ, rốt cuộc Phượng Huyền lại toan tính gì đây? Cứ cho là hắn không muốn Tuyết Linh Chi, vậy thì hắn rốt cuộc muốn thứ gì từ y để khiến hắn phải hạ mình như thế?

Bao năm qua khổ sở không dám cầu, cũng đã thôi si tâm vọng tưởng sẽ được hắn để ý.

Mộ Diệp chưa từng nghĩ sẽ có ai thích một người như y, càng không nghĩ Phượng Huyền sẽ bỏ qua Tuyết Linh Chi vì y.



Phượng Huyền biết Mộ Diệp đa nghi hắn, hắn bỗng nhiên cùng y đối tốt, đương nhiên y sẽ phòng bị.

Nhất là ngay từ đầu, Mộ Diệp đã tinh ý nhìn ra Tuyết Linh Chi có vấn đề, huống gì đối phương là hắn.



Phượng Huyền ngưng thần một lát, sau cùng mới khó khăn mở miệng : “ Chuyện này không liên quan đến Tuyết Linh Chi, cũng không dính đến bất kì lợi ích nào cả.


Chỉ là trong tâm ta minh bạch một ngôi sao, vậy nên ta muốn xoá đi hết màn sương mù che lấp đi ngôi sao trong lòng ta.

Ta muốn ngôi sao đó toả sáng chứ không phải biến thành cát bụi rồi lụi tắt ”.



Mộ Diệp ngây ngốc không hiểu rốt cuộc Phượng Huyền đang ám chỉ điều gì, y chỉ cảm thấy thật khó khăn, vậy nên quay mặt đi không muốn đối diện với Phượng Huyền : “ Thần không rõ bệ hạ nói gì.

Chỉ xin bệ hạ cho phép thần lui ”.



“ Lui? Lui tới đâu a ? Từ bây giờ đây sẽ là nhà của đệ ”.



Phượng Huyền trầm giọng nói.

Thanh Nhã Cung của Mộ Diệp vừa cách xa Thiên Hoà Điện của hắn, vừa gần tẩm cung của mấy phi tần nhiều chuyện.

Đáng lẽ đó không phải nơi Hoàng hậu nên ở, nhưng bởi vì hắn ép buộc Mộ Diệp, vậy nên y phải ở.



“ Linh Chi uyển đã được ta sai người sủa thành Phượng Diệp uyển, từ này đệ không phải đi tới đi lui nữa, mỏi chân ”.



Mộ Diệp trầm mặc không nói.

Căn bản bởi vì lần này quá mức chân thật, chân thật đến độ khiến cho y kinh sợ không thôi.

Rốt cuộc Phượng Huyền lại có quỷ kế gì đây? Mộ Diệp không dám suy đoán tâm tư của hắn, cũng không dám vọng tưởng hắn là thật tâm.



“ Bệ hạ có gì cứ nói, không cần phải vì thần nhọc công tốn sức như vậy.

Bệ hạ biết thần sẽ không khước từ bệ hạ, đúng không? Lần này về chuyện của Tuyết Linh Chi, thân thế nàng ta vốn không rõ ràng, đợi đến khi người của Thái hậu tra rõ ràng.

Chỉ cần nàng trong sạch, dù cho bệ hạ muốn nâng nàng lên phi vị, quý phi, hay thậm chí là hoàng hậu, thần cũng không quản ”.




Yêu là một chuyện, nhưng thái độ lại là một chuyện khác.

Phượng Huyền tất nhiên sẽ không hy vọng Mộ Diệp đối với mình có thể có thái độ thật tốt, nhưng lòng hắn vẫn không khỏi ẩn đau.

Trong mắt Mộ Diệp, hắn đã tự biến bản thân xấu xí đến như thế.



“ Mộ Diệp, chút nữa sẽ có người chuyển đồ của đệ tới Phượng Diệp Uyển, tạm thời đệ cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng nghĩ nhiều.

Về chuyện của Tuyết thị, trước mặt ta cũng đừng nên nhắc nữa ”.



“ Hừ, cứ nhắc đấy ” Mộ Diệp vốn luôn để tâm tới Tuyết Linh Chi.

Chính vì nàng mà hoàng cung mang theo nhơ danh, vì nàng mà trong mắt thiên hạ mắng chửi Phượng Huyền một tiếng hôn quân! Nói hắn hồ đồ!

Có lẽ vì hiện tại thái độ của Phượng Huyền có phần hoà hoãn, Mộ Diệp cảm thấy lá gan y dường như to thêm rồi.

Suốt mấy năm qua chịu khổ thành quen, hiện tại dù bị Phượng Huyền đánh chết cũng chẳng sao.



“ Mộ Diệp, đệ đừng nháo nữa đi.

Ta sai ta nhận, nhưng đệ cũng không cần phải trước mắt ta nhắc ả ”.

Phượng Huyền càng nghĩ càng thêm cay cú, tên phản quân của kiếp trước nghiễm nhiên là tình lang bên ngoài của Tuyết Linh Chi, khiến cho hắn bị biến thành trò cười, hoá ra chính mình lại ngu ngốc lâu như thế!

“ Ồ, không dám.

Bệ hạ là thiên tử, sao có thể sai ? ” Mộ Diệp trào phúng cười khiến Phượng Huyền giận tới đỏ mắt.



“ Vậy để ta chứng minh cho đệ thấy.


Mộ Diệp, đời này ta không cưới thiếp, cũng không mảy may nhìn nữ nhân khác nữa, đệ nhất định phải nhìn ta thực hiện lời hứa! ”

Mộ Diệp ngây ngốc nhìn Phượng Huyền giận dỗi đóng sầm cửa.

Y chớp mắt, đây là hắn cùng Tuyết Linh Chi giận dỗi, vậy nên tới tìm y nói những lời linh tinh?

Dù sao trước giờ vẫn luôn như vậy.

Phượng Huyền vốn chán ghét không muốn nhìn thấy y, thậm chí còn cầu không được sao y không nhanh cút đi.

Không lý nào hắn đang ghét y như vậy, sau đó lại quay sang đối tốt với y được.

Này chắc chắn là có mục đích, hoặc là hôm nay Phượng Huyền ăn nhầm gì rồi.



Mộ Diệp ngồi xuống bàn tròn, mắt liếc nhìn bao quát cả căn phòng.

Cách trang trí này mặc dù giống với sở thích của y đấy, nhưng đây vốn nên dành cho Tuyết Linh Chi, không phải y.

Cứ nghĩ tới đây, khoé miệng vương nụ cười nhạt.



Phượng Huyền cùng Tuyết Linh Chi, y vốn không có cách nào chen nổi một chân mà, huống chi, dù không có nàng, Phượng Huyền cũng không mảy may ném cho y một cái liếc mắt.






.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi