QUỶ VƯƠNG TÁI SINH: AI DÁM ĐỘNG ĐẾN HOÀNG HẬU?



Mộ Diệp mở to mắt, vô cùng chăm chú ôm lấy Phượng Dạ, lặng im nghe hắn kể.



Phượng Dạ để mặc y ôm, bình tĩnh nói : " Rất lâu trước đây, năm ta mười một tuổi.

Kia là lần đầu ta trốn cung, cũng là lúc ta gặp huynh ".



" Lúc đấy, huynh ở dưới ngước lên nhìn ta.

Ta còn chưa nói gì, huynh đã dọa ta, nói huynh là nhị thiếu gia phủ Tướng quân đó, nói nếu như ta mà chọc vào huynh, huynh nhất định sẽ đánh ta.

Sau đó, ta nói ta là hoàng tử, huynh mới tha cho ta.

.

.

" Giọng Phượng Dạ trầm trầm, có chút giận dỗi nhéo má Mộ Diệp : " Huynh học đâu cái thói bắt nạt người khác như thế hửm? ".



Mộ Diệp kêu đau vài tiếng, Phượng Dạ mới buông tha cho y.

Y nhăn mày xoa mặt, mím môi nói : " Chỉ thế thôi sao? Chẳng trách ta không có chút ấn tượng gì ".




Ánh mắt Phượng Dạ trầm xuống, yết hầu cố gắng chịu đau phát ra âm thanh : " Chỉ thế thôi sao? Huynh thật sự không nhớ? Từ đó về sau, huynh thường mang kẹo đến cho ta.

Còn có.

.

.

còn có hứa với ta, sau khi được người nhà đồng ý, huynh sẽ.

.

.

gả cho ta ".



Mộ Diệp có chút ngoài dự liệu.

Y bán tín bán nghi, năm kia, người y đưa kẹo không phải Phượng Huyền sao? Hơn nữa, cả đời này, y nhớ y chỉ đồng ý với một người gả cho hắn, duy nhất chỉ mình hắn.

Hắn nói hắn là Phượng Huyền.

Không sai —.



Nghĩ đến đây, tâm Mộ Diệp liền lạnh buốt, hai tay phát run : " Đệ lừa ta đúng không? Ta không nhớ.

.

.

Rõ ràng, ta lúc nhỏ nhớ ta gặp Phượng Huyền, hàng ngày đến chơi với hắn.

Ta nhớ hắn thích nhất là ngủ trên cây, còn thích trêu chọc ta, lấy hết kẹo của ta.

Lần duy nhất có người cầu hôn ta là hắn, hắn nói hắn thích ta, cả đời chỉ có mình ta, không nạp thêm thiếp thất, những thứ tốt nhất đều cấp cho ta.

.

.

Ta.

.

.

"

" Ta thề rằng, nếu huynh gả cho ta, ta sẽ để huynh một đời an nhiên hạnh phúc.

Thứ tốt nhất đều cấp cho huynh, thê thiếp không bao giờ nạp, chỉ có một mình huynh.

Huynh có thể gả cho ta không? — Mộ Diệp, lần này là thật sự thích huynh, muốn cùng huynh tương ái.

Huynh về nhà suy nghĩ cẩn thận, ta sẽ nói với phụ hoàng sớm, sớm rước huynh về cung.

À không, huynh muốn đi đâu, bất kể là huynh thích dừng chân ở chỗ nào, đó cũng sẽ là nhà huynh ".


Phượng Dạ nở nụ cười lạnh : " Ta vẫn còn nhớ đó là những lời ta từng nói với huynh.

Mộ Diệp, huynh sao lại tàn nhẫn như vậy? Huynh lại nhầm ta với kẻ khác? Huynh nói là Phượng Huyền sao? Đừng đùa với ta! Phượng Huyền lúc trước cả ngày đều chỉ ở trong cung đọc sách, căn bản không bao giờ trốn ra ngoài! Người gặp huynh rõ ràng là ta, thích huynh cũng là ta, chờ huynh đồng ý gả cũng là ta.

.

.

"

Mộ Diệp bị lời nói của Phượng Dạ kích thích, nội tâm run rẩy không thôi, ánh mắt có vạn phần mơ hồ : " Nếu.

.

.

nếu thật sự là đệ.

Vậy đệ có nhớ lần đầu tiên gặp ta, đệ nói gì không? Đệ nói đệ là tam hoàng tử Phượng Huyền, đệ nói ta mau quỳ xuống hành lễ.

Lời này, cũng là ta nhớ nhầm? ".



Phượng Dạ im lặng một lát.

Sau khi từ từ nhớ lại.

Quả nhiên khi ấy hắn không xưng danh tính thật của mình.

Hắn sợ hãi Mộ Diệp biết được sẽ mách với mẫu hậu, mẫu hậu sẽ trách phạt hắn.



Nội tâm Phượng Dạ đau đớn cùng cực, đến khi hiểu rốt cuộc là trong những năm qua, hắn đã trải qua những gì, Mộ Diệp khi ấy nghĩ gì.

Hóa ra, tất cả mọi chuyện đều không giống.

Mộ Diệp không tàn nhẫn đến như vậy, là ban đầu hắn ngu ngốc lừa y.

Lừa y một câu, y liền tin.

Đem toàn bộ cuộc đời phó thác cho kẻ khác, luôn luôn tin, chưa từng hoài nghi.



Cho nên, nếu như khi ấy, hắn nói hắn là Phượng Dạ.

Hắn không lừa Mộ Diệp nữa, cũng không dám nữa.

Hắn nói không cho y đi, ngang ngược giữ y lại.

Hắn nói chuyện của hắn và Mộ Diệp không liên quan đến phụ mẫu, không cần lắng nghe ý kiến của bọn họ.

Hắn nói y ở bên hắn, chờ hắn đủ trưởng thành, chờ hắn đủ mạnh mẽ, chờ hắn phân rõ thị phi, chờ hắn một chút nữa.

Mộ Diệp tin tưởng hắn như vậy, lại thật tâm thích hắn, có phải y sẽ đồng ý hay không?

Phượng Dạ ôm lấy Mộ Diệp ngày một chặt, hai mắt nhắm lại, hé miệng nói : " Xin lỗi, là ta lừa huynh.


Thật xin lỗi.

.

.

"

Mộ Diệp mang theo vô vạn tiếc nuối, cả người đều đau đến phát run.

Y nghe rõ lời Phượng Dạ nói, lại cảm thấy không được an ủi, lòng lạnh càng thêm lạnh.



Rất lâu sau đó, Mộ Diệp thấy Phượng Dạ không nói gì nữa.

Y hơi cựa quậy vươn tay tới, xoa nhẹ đầu hắn, mâu quang hiện lên tia yếu đuối đau xót : " Những năm qua ủy khuất đệ rồi.

Có phải — cảm thấy rất đau không? ".



Mộ Diệp chậm rãi nói không thành tiếng.

Nếu y là Phượng Dạ, y cũng khó tin bản thân sẽ vượt qua.

Sau đó, y nhớ lại trong ngày đại hôn của y cùng Phượng Huyền.

Ánh mắt Phượng Dạ tuyệt vọng vô hồn, không màng bản thân có bao nhiêu mất mặt, ở trước mặt y khóc thảm thiết cầu y đi theo hắn.

Y lại ngu ngốc hỏi hắn là ai.



" Rất đau.

Hiện tại thì không đau nữa " Phượng Dạ cầm lấy tay Mộ Diệp, nhẹ nhàng hôn xuống : " Có cảm thấy khó chịu không? ".



Mộ Diệp định thần nhìn lại, trùng hợp thấy ánh mắt đầy nhu tình của Phượng Dạ, cả người như chìm trong hũ mật, cẩn thận nói : " Không khó chịu ".






.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi