QUỶ VƯƠNG THÍCH SỦNG TIỂU ĐỘC PHI NGHỊCH THIÊN


Thời gian kế tiếp, Nam Cung Ly suất lĩnh mọi người, vừa lên đường, vừa hái thảo dược, nghe nói những thảo dược này có thể đổi không ít đồng vàng, Tiểu Huyền Ngọc hứng thú dạt dào, đi theo phía sau Nam Cung Ly hái được không ít.

“Đạo sư, nếu không, chúng ta cũng đi theo hái chút thảo dược?” Lớp một Linh Giả bên này nhìn đến đỏ mắt, có xúc động mãnh liệt muốn gia nhập.

Tuy rằng học viên có thể tiến vào học viện Đông Khải của cải đều tính là giàu có, cũng không thiếu mấy cái đồng vàng như vậy, nhưng tốt xấu gì đó đều là được không, không cần lãng phí, hơn nữa hái thảo dược, xem như bọn họ kiếm lấy xô vàng đầu tiên trong đời.

Cực có ý nghĩa, tiêu cũng khẳng định đặc biệt sảng khoái.

“Chỉ là chút lợi cực nhỏ, đừng quên mục đích lần này của chúng ta, so với những thảo dược không đáng giá tiền đó, sấm quan đoạt bảo mới là quan trọng nhất.

” Lăng Ngữ lạnh lùng mà liếc mắt quét chúng học viên một cái, thấy đám người Nam Cung Ly vẫn hái cỏ hái đến náo nhiệt, đáy mắt xẹt qua khinh thường.

“Đúng vậy, chỉ là chút đồ vật không đáng giá tiền, cứ để lại cho đám chưa hiểu việc đời này đi, đi, chúng ta sấm quan tầm bảo đi.

” Thiếu niên hoan hô, vừa nói đến bảo bối ánh mắt nháy mắt tỏa sáng, trời mới biết hắn có bao nhiêu muốn có được một kiện bảo bối thuộc về mình.

“Yên tâm, bọn họ đi ở phía trước, chúng ta đi theo ở phía sau là được.

” Thấy cảm xúc mọi người xao động, Nam Cung Ly an ủi, có người dò đường vì bọn họ cớ sao mà không cần.

“A, thực mau sẽ có trò hay trình diễn.

” Không biết Bách Lý Tô từ chỗ nào lóe trở về nhếch môi, trong mắt lóe lên vui sướng khi người gặp họa.

“Phía trước không ổn?” Nam Cung Ly nhướng mày, trực giác nói cho nàng biết người nam nhân này nhất định biết cái gì.

“Đúng vậy, có phải Bách Lý đồng học biết cái gì hay không?” Mọi người lớp 22 nháy mắt vây quanh lại đây, tò mò mà nhìn chằm chằm Bách Lý Tô hỏi.

Không đợi Bách Lý Tô trả lời, bỗng nhiên một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, sau đó truyền đến tiếng thét chói tai hỗn loạn, các loại kinh hô ồn ào.

“Kiến, thật nhiều thật nhiều kiến, mau, mọi người chạy mau.

”“Mẹ nó, là ai chọc vào đàn kiến này, thật mẹ nó khốn khiếp.

”“Đợi ta……”“A, đau quá.

”……Lớp một Linh Giả loạn thành một đoàn, tiếng thét chói tai, tiếng kinh hô, tiếng tức giận mắng, và tiếng đấu tranh với từng bầy kiến mãnh liệt mà đến kia.


“Ngươi làm?” Tuy là dò hỏi, giọng điệu lại cực kỳ khẳng định, nhìn Bách Lý Tô trước mặt cười đến vẻ mặt thoải mái, cười ngây ngô giống như tiểu hài tử, khóe miệng Nam Cung Ly không chịu khống chế mà run rẩy.

“Bản công tử chính là nhìn bọn họ khó chịu, làm cho bọn họ ăn chút đau khổ cũng tốt.

” Bách Lý Tô ngạo kiều mà nâng cằm lên, vô cùng đắc ý nói.

“Oa, Tô thúc thúc thật lợi hại!” Tiểu Huyền Ngọc kinh hô, trong mắt lập loè ánh sáng sùng bái.

Thân thể Bách Lý Tô lảo đảo một cái, bị tiểu gia hỏa kích thích đến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.

“Ngoan, gọi ca ca.

” Mẹ nó, hắn có già như vậy sao, rõ ràng hắn vẫn là một thiếu niên thanh xuân đẹp vô địch được không.

“Chỉ là người rõ ràng chính là thúc thúc nha.

” Tiểu Huyền Ngọc chớp mắt to ngập nước, thành thật nói.

Phì……Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt kia của Bách Lý Tô gần như vặn vẹo, mọi người bên cạnh không chút khách khí mà bật cười, ha ha, quả thực quá khôi hài, Tô yêu nghiệt cũng có lúc ăn thiệt.

“Không tốt, đám kiến kia bị bọn họ dẫn lại đây.

” Một người hô nhỏ, lại thấy mọi người lớp một Linh Giả chạy tới phía bọn họ, phía sau đi theo rậm rạp một tảng lớn kiến, nơi đi qua, cỏ cây lay động, truyền đến âm thanh ‘xoạt xoạt’.

“Làm sao bây giờ, cũng không thể ngốc ở nơi này chờ đám kiến kia lại đây đi?” Thiếu niên nhíu mày, bực bội nói.

“Này có khó gì.

” Nam Cung Ly ngoắc ngoắc khóe môi, vung tay lên, tế ra ngọn lửa, tức khắc hình thành một cái vòng lửa ở bên ngoài bọn họ, ngọn lửa cháy lên, cao đến nửa thước.

Mẹ nó, như vậy cũng được!Trong lòng mọi người chấn động, đáy mắt tập thể lộ ra kinh diễm vui mừng, sùng bái đối với Nam Cung Ly như nước sông cuồn cuộn chạy dài không dứt.

Cho nên nói, có một đạo sư là Đan Giả, cũng là một chuyện tràn đầy hạnh phúc.

Mọi người lớp một Linh Giả vọt lại đây, vốn muốn đám người Nam Cung Ly phân đi một ít lực chú ý của đàn kiến, lại không ngờ đám gia hỏa đáng giận này vui vẻ thoải mái mà đứng ở trong vòng lửa, thế lửa bừng bừng làm bọn hắn chùn bước, chỉ phải đi đường vòng, đám kiến kia đuổi theo không bỏ, tốc độ khi đi qua vòng lửa rõ ràng nhanh hơn không ít.


“Hiện tại đến lượt chúng ta tăng tốc đi trước.

” Chờ đến khi lớp một Linh Giả chạy trốn không thấy bóng dáng, Nam Cung Ly thu ngọn lửa, trực tiếp hạ lệnh.

Mọi người hoan hô, chỉ kém không vỗ tay trầm trồ khen ngợi, theo Nam Cung Ly, nhanh chóng đi về phía trước.

Lúc chạng vạng, mọi người dừng lại nghỉ ngơi, Nam Cung Ly ý niệm vừa động, đan lô màu xanh lá viện trưởng đại nhân ban thưởng kia đứng ở trước mặt.

“Nam Cung sẽ không phải muốn luyện đan ở chỗ này đi?” Ánh mắt các thiếu niên sáng ngời, vô cùng nóng rực, tuy rằng đi một ngày đường rất mệt, nhưng mà tưởng tượng đến có thể xem Nam Cung luyện đan, mọi người tức khắc như tiêm máu gà, nháy mắt tinh thần gấp trăm lần.

“Suy nghĩ nhiều.

” Nam Cung Ly liếc mắt quét hắn một cái, nhàn nhạt mà trả lời.

Mọi người cứng lại, nháy mắt héo xuống, được rồi, không phải luyện đan, chẳng lẽ là phơi đan lô?Lại thấy nàng vung tay lên, một dòng nước đột nhiên xuất hiện, rót vào trong đan lô, rửa sạch một lần, đổ nước bẩn, một lần nữa rót vào nước sạch.

Tế ra ngọn lửa, đặt ở đáy đan lô, Tiểu Huyền Ngọc ở một bên hoan hô nhảy nhót, thực mau sẽ có thể uống canh nấm.

Từng trận mùi hương phiêu ra, mọi người vừa lấy lại tinh thần từ trong đả kích, trong mắt thèm thuồng kích động.

Dùng lò luyện đan ngao ra canh nấm, hương vị này khẳng định hơn một bậc.

“Ừ, thật thơm, đáng tiếc người nào đó ăn không được.

” Bách Lý Tô khoa trương mà uống canh nấm trong chén, mắt tím lóe sáng, nhìn lại phương vị nào đó.

“Bách Lý đồng học nói chính là Tư Đồ tiểu vương gia đi, trời đều sắp đen, không biết một mình hắn được không?”“Hẳn là sẽ không có vấn đề đi, bên kia chính là mảnh đất giáp ranh, nửa con ma thú đều sẽ không có.

”“Sớm biết vậy nên để tiểu vương gia ngốc ở học viện.

”Mọi người vừa ăn canh vừa nghị luận, không hề có bởi vì Tư Đồ Kiệt hai chân tê liệt mà có chút kỳ thị, trên thực tế ở trước mặt hắn, có đôi khi bọn họ có loại cảm giác áp bách khôn kể, một loại kính sợ phát ra từ linh hồn.

Ăn uống no đủ, hạ trại nghỉ ngơi tại chỗ.

Sáng sớm hôm sau, tùy tiện ứng phó bữa sáng, lại lần nữa vội vàng lên đường.


“Các ngươi xem, phía trước là vách núi, đã không còn đường.

” Gần đến chính ngọ, mọi người đi ra cánh rừng, còn chưa kịp vui mừng, nháy mắt bị một màn trước mắt rót lạnh thấu tim.

Trước mắt một mảnh trụi lủi, lại đi lên phía trước thì là bên cạnh vách núi, không còn đường có thể đi.

“Thứ gì thơm như vậy?” Bỗng nhiên, một mùi hương nồng đậm bốn phía, mọi người theo bản năng mà hít một hơi thật mạnh, chỉ cảm thấy một luồng năng lượng tinh thuần bị thân thể hấp thu, một thân mệt nhọc nháy mắt tan đi.

Mọi người nhìn quanh bốn phía, lại thấy bên cạnh vách núi bên trái, một đóa hoa màu đỏ đang nở rộ, nhụy hoa màu vàng, ở dưới ánh mặt trời rực rỡ có vẻ đặc biệt lóa mắt.

“Là, là Kim Quan Hoàng Hậu!” Đám người kinh hô một tiếng, thiếu niên trừng lớn mắt, kích động đến cả người run rẩy, cả người đều ở vào trong một loại phấn khởi cực hạn.

“Cái gì, đây là Kim Quan trong truyền thuyết?” Mọi người ồ lên, mắt đầy phấn chấn ngoài ý muốn.

Kim Quan Hoàng Hậu, vương giả trong hoa, bình thường đều sinh trưởng ở bên cạnh vách núi, không chỉ cánh hoa đỏ tươi như lửa, nhụy hoa càng là vàng tươi bắt mắt, giống như kim quan (cái đội đầu của Hoàng Hậu), bởi vậy được gọi là Kim Quan Hoàng Hậu.

Quan trọng nhất là, toàn bộ hoa của nó đều là một loại dược liệu đặc thù, càng là Linh thảo khó được, vào miệng là tan, sau khi dùng, nhưng nháy mắt tăng trưởng linh lực, nữ nhân dùng nhưng vĩnh viễn bảo trì thanh xuân, là cực phẩm thế gian.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Kim Quan Hoàng Hậu vô cùng nóng rực, chẳng sợ chỉ là ăn một mảnh cánh hoa nhỏ, bọn họ cũng vô cùng thỏa mãn.

“Ha ha, không nghĩ tới vận khí của chúng ta tốt như vậy, thế nhưng đụng phải Kim Quan Hoàng Hậu thế nhân tha thiết ước mơ.

” Thiếu niên cười vui sướng, khoe khoang không thôi, lồng ngực lay động, vui mừng đến khó kìm lòng nổi.

“Hắc, chờ hái nó xuống, mọi người chúng ta đều có lộc ăn.

”“Nếu không phải Nam Cung ném xuống những người lớp một đó, phỏng chừng này căn bản không tới lượt chúng ta.

”“Ta đi hái nó xuống.

” Một thiếu niên gấp không chờ nổi mà đi đến phía Kim Quan Hoàng Hậu, duỗi tay muốn hái hoa.

Bỗng nhiên, trước mắt thiếu niên tối sầm lại, một bóng dáng thật lớn đè ép lại đây, cùng với một mùi tanh hôi, toàn bộ thân thể thiếu niên bị cái gì đó cuốn lên.

“Trời ạ, cự mãng!”“Cẩn thận!”“Không tốt, nó muốn nuốt Trương huynh.

”Mọi người kinh hô, một con cự mãng màu đen dò đầu ra từ dưới vực sâu mặt, miệng rộng như bồn máu mở ra, muốn nuốt thiếu niên vào trong miệng, một màn này làm mọi người xem đến hãi hùng khiếp vía, cắn gãy răng.

“Súc sinh, buông hắn ra!” Thân hình Nam Cung Ly nhoáng lên, vung trường kiếm xông đi lên đầu tiên.

Bách Lý Tô theo sát sau đó, tay đảo qua, lấy tốc độ cực nhanh hái đóa Kim Quan Hoàng Hậu kia xuống, nhanh chóng thối lui tới một bên.


Tê tê, tê tê!Kim Quan Hoàng Hậu bị đoạt, cự mãng ném thiếu niên vốn tính toán nuốt vào trong bụng xuống, thân hình thật lớn du tẩu, đuổi theo phương hướng Bách Lý Tô.

Thiếu niên vừa được giải thoát, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất nôn ra, trên người còn dính mùi tanh hôi, bị con cự mãng kia làm ghê tởm đến không chịu được.

“Mọi người chiếu cố hắn, Ngọc Nhi không được lại đây.

” Nam Cung Ly ném xuống một câu, lao tới bên phía Bách Lý Tô.

Chờ đến khi Nam Cung Ly chạy tới, cự mãng màu đen đang giằng co với Bách Lý Tô, một kẻ như hổ rình mồi, một người thật cẩn thận.

Nam Cung Ly đứng ở một bên, biết lúc này đi lên nhất định sẽ rút dây động rừng, không chuẩn không thể giúp được cái gì, còn bị mãng xà thối này cắn một ngụm.

Thôi, trước thử xem hỏa công lại nói, cho dù cự mãng xoay người công kích nàng, nàng cũng có cơ hội chạy trốn.

Ý niệm thúc giục, ngọn lửa nháy mắt toát ra từ đầu ngón tay, hô một cái, hình thành một quả cầu lửa thật lớn, nhiệt độ không khí thăng lên nhanh chóng, chung quanh truyền đến tiếng hơi nước bốc hơi.

“Đi!” Một tiếng kêu khẽ, quả cầu lửa thật lớn lao đi như mũi tên, phá không dựng lên, trực tiếp đánh vào chỗ bảy tấc của cự mãng.

Ngọn lửa vừa dính lên thân cự mãng, giống như lửa rơi vào chảo dầu, nháy mắt bốc cháy lên.

Nam Cung Ly trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tất cả, mặt đầy kinh ngạc ngoài ý muốn, như thế nào cảm giác nội diễm của nàng bỗng nhiên trâu bò hơn không ít?Không đợi nàng nghĩ lại, cự mãng giãy giụa vặn vẹo, thân thể lăn lộn trên mặt đất, áp tắt hơn phân nửa.

“Đốt!” Nam Cung Ly tăng lớn lực linh hồn, ngọn lửa gần như sắp tắt cuồng liệt mà bốc cháy lên, gặp gió tăng mạnh, đốt cự mãng thành một con hỏa xà, trong miệng phát ra tiếng tê tê thê lương kêu thảm thiết.

“Quá độc ác!”“Khó trách đều nói Đan Giả là một chức nghiệp cao quý trâu bò, quả thực đốt nổ trời.

”“Còn có cái gì là nội diễm của Nam Cung không làm được sao?”“Cho nên nói, Đan Giả gì đó, chính là làm người hâm mộ ghen tị hận.

”……Mọi người kinh ngạc cảm thán, ánh mắt theo ngọn lửa thiêu đốt kia, cuồng liệt đến hận không thể hòa tan khắp không gian.

Bách Lý Tô đối diện sờ sờ cái mũi, đáy mắt hiện lên xấu hổ, nữ nhân gì đó, có đôi khi quá cường đại làm nam nhân bọn họ có vẻ thực vô dụng.

Tê tê, tê tê!Cự mãng dữ tợn, hai mắt giống như đèn lồng trừng mắt nhìn Nam Cung Ly, bỗng nhiên toàn bộ thân thể bắn lên, đầu rắn thật lớn tập kích tới phía Nam Cung Ly, miệng rộng như bồn máu không màng ngọn lửa thiêu đốt, cắn xuống.

“Cẩn thận!”“Nhị tỷ!”……Mọi người trừng mắt, sợ tới mức thất thanh kêu lên.

Đầu rắn thật lớn mang đến khí thế uy áp sắc bén, giống như Thái Sơn rơi xuống, tảng lớn bóng ma nhanh chóng đè ép xuống.

“Tìm chết!” Bách Lý Tô gầm nhẹ, đầu rắn áp xuống nhanh, tốc độ của hắn càng nhanh, mọi người chỉ nhìn thấy trước mắt tàn ảnh lay động, giây tiếp theo, chùy nhận lạnh băng hung hăng cắm ở phía trên bảy tấc của cự mãng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi