QUỲ XIN NỮ CHỦ BUÔNG THA BỔN CÁ MẶN

Trong lúc Cung Trĩ đang nằm mơ, Thẩm Dĩnh mới từ phòng rửa mặt đi ra, cô lau tóc, nhìn biểu đồ hình nến trong máy vi tính, sau đó lại bấm mấy số điện thoại.

Tiếng Anh lưu loát nói ra, mang đậm giọng Mỹ, không hề giống như sinh viên ở quốc gia này hơn hai mươi năm, chưa bao giờ ra khỏi quốc nội.

Cho đến khi cúp điện thoại, Thẩm Dĩnh ngẩng đầu, đã hơn 1h. Nhưng cô không hề buồn ngủ tẹo nào, nghĩ đến lời dặn dò trước kia của Cung Trĩ, Thẩm Dĩnh hơi mỉm cười. Nàng chắc là đã ngủ say rồi, nhưng đối với Thẩm Dĩnh mà nói, hết thảy đều tựa như vừa mới bắt đầu. Cô không ngủ được, cũng không thể để mặc cho mình ngủ.

Những chuyện dường như đã từng đích thân trải qua kia giống như dã thú mở ra cái miệng rộng, đang thầm lặng truy đuổi và xua đuổi Thẩm Dĩnh, khiến Thẩm Dĩnh không thể không dùng hết toàn lực liều mạng chạy nhanh về phía trước. Cô hơi cong người lên, ngón tay giao nhau, thật may, bước đầu tiên của mẹ cô, đã thay đổi.


Nhưng Thẩm Dĩnh vẫn cảm thấy bất an.

Bất an đến từ hôm nay.

Cô nhớ chính mình "kiếp trước" cũng trải qua chuyện tương tự, chỉ có điều không phải ở đây, cũng không phải hai con mèo này. Mà là một con, nhưng giống nhau là một hẻm nhỏ, một hôm trời mưa. Và cả, người đàn ông xa xa nhìn mình.

Lúc đó Thẩm Dĩnh cũng không biết người đàn ông đó là ai, tại sao ở trong mưa to nhìn mình.

Sau đó biết rồi, cô cũng đã dây dưa không rõ với Cung Dực, quá nhiều chuyện đè lên, đè cô không thở nổi, loại bản năng đối với lòng tốt của người khác chỉ còn lại cảm kích này, cô thật giống như bị tước đoạt rất nhiều giác quan của mình, chẳng thể nào nhận ra ý nghĩa sâu xa hơn đằng sau những lòng tốt đó, là yêu? Là chiếm hữu? Hay là ác ý?

Cô chẳng qua là bị cuốn đi về phía trước, giống như người gỗ không có suy nghĩ của mình.


Nhưng trong tiềm thức cô vẫn chán ghét ánh mắt nhìn về phía mình của những người đàn ông đó.

Mà bây giờ, cô đã sớm biết tên của người đàn ông đó, đồng thời, cũng biết bộ mặt khác ẩn giấu dưới vẻ ngoài quân tử kia.

Nhưng mà thật trùng hợp.

Hẻm nhỏ, mưa, mèo, và Ông Nam.

Họ giống như bị sợi dây vô hình nào đó dẫn dắt, tiến tới trước mặt Thẩm Dĩnh. Điều này làm cho Thẩm Dĩnh cảm thấy khủng hoảng, sợ rằng trên đời có lẽ thật sự có thứ tên là "vận mệnh", khiến cô không thể không đi về phía kết cục của vận mệnh đã định trước.

[Trị số hắc hóa 94]

Cung Trĩ đang ngủ phất phất tay, ôm chăn trở mình, phát ra tiếng lẩm bẩm nhỏ yếu.

Mà Thẩm Dĩnh bên này hít sâu một hơi, cố gắng ổn định tâm trạng của mình.


Cô không thể quá mức hoảng loạn, cô đã thay đổi rất nhiều không phải sao? Cô không có bị Cung Dực ký xuống, mà Cung Trĩ một hơi chi nhiều tiền như vậy, cũng đủ cho cô chống đỡ đến khi người quyên thận cho mẹ xuất hiện... Mà Ông Nam, cô đã sớm thấy được bộ mặt tồi tệ của người nọ, thì càng sẽ không sinh ra cảm tình gì đó không cần thiết với hắn.

Có lẽ có chuyện không thể tránh khỏi, nhưng, có lẽ cũng sẽ đi đến kết cục khác.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Thẩm Dĩnh cúi đầu liếc nhìn điện báo, khi nhìn thấy tên người, nét mặt của cô vô thức lộ ra chán ghét.

[Trị số hắc hóa 95]

Cô đương nhiên nhớ người này, Trần Thần, ngoài bạn thân ra thì ả từng là người bạn tốt nhất của Thẩm Dĩnh. Đáng tiếc bạn bè cũng kém hơn đàn ông, vì một gã đàn ông, một gã đàn ông thậm chí hoàn toàn không thương ả, ả liền mang cho chính mình biết bao tổn thương.
Ngón tay của Thẩm Dĩnh dời về phía từ chối, đột nhiên, cô có cái ý tưởng. Nếu người ký hợp đồng đã thay đổi, có lẽ các cô gặp mặt, cũng sẽ mang đến thay đổi nào đó cũng khó nói. Mà vận mệnh, cô cũng muốn nhìn xem, có phải hết thảy cũng sẽ tiến hành theo như "vận mệnh" hoang đường tột cùng kia hay không.

Thẩm Dĩnh nhấn nghe máy, đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của phụ nữ: "Tiểu Dĩnh, cậu sao rồi, tìm được việc chưa?"

Thẩm Dĩnh nở một nụ cười lạnh, cô qua loa lấy lệ với đối phương. Hai người nói chuyện chốc lát, Trần Thần liền nói ra câu nói trong trí nhớ của Thẩm Dĩnh: "Để ăn mừng cậu tìm được việc làm, cuối tuần chúng ta gặp gỡ đi! Lần đầu đi làm, tớ biết một quán bar mắc tiền, chúng ta đi thử xem, thế nào?"
Giọng nữ đầu điện thoại bên kia, tràn đầy tò mò và hoạt bát của tuổi này.

Thẩm Dĩnh yên lặng, liền nở nụ cười: "Thần Thần, mẹ tớ còn có bệnh, tớ không thể xài tiền bậy bạ. Chúng ta đổi một quán khác đi."

"Vậy ..." Trần Thần dường như có chút khó xử, nhưng tình huống của mẹ Thẩm Dĩnh mọi người đều biết. Thân là bạn tốt, quả thực không thể quá mức khó xử bạn tốt.

Vì vậy Trần Thần rất nhanh liền đồng ý: "Vậy cũng được, vậy chúng mình đi dạo trung tâm mua sắm mà cậu nói đi. Lần sau, lần sau chờ thân thể của dì khỏe hơn, chúng mình liền đi chỗ mắc tiền. Trước kia cha mẹ tớ cũng không cho tớ đi đâu."

"Được, không thành vấn đề."

Thẩm Dĩnh ừ một tiếng, hai người nhanh chóng hẹn kỹ thời gian và địa điểm. Cũng không phải là chỗ chi phí cao. Lần này, cô ngược lại muốn xem xem, Cung Dực còn tới thế nào?
Đêm nay Thẩm Dĩnh trong lòng có chuyện, lăn qua lộn lại ngủ không được ngon giấc. Đến khi cô tỉnh lại, đã là 8 giờ. Cô vội vã mặc quần áo xuống lầu, lại thấy Trương Sơn mặc âu phục giày da đứng ở dưới tầng. Khi nhìn thấy Thẩm Dĩnh, Trương Sơn nở nụ cười xán lạn, nhiệt tình chào hỏi: "Chào Thẩm tiểu thư."

"Chào...anh? Cô ấy đâu?" Thẩm Dĩnh hơi chần chừ, cô nhớ đây là trợ lý của Cung Trĩ, anh ta ở đây, vậy Cung Trĩ đâu? Nàng không đi học sao?

Nghĩ đến đi học, nghĩ đến cô gái vốn dĩ mặt đầy nghiêm túc lộ ra vẻ ảo não, gánh nặng trong lòng Thẩm Dĩnh liền được giải tỏa, không nhịn được nở nụ cười.

Trương Sơn nâng kính mắt, tròng kính thoáng qua một tia sáng, che giấu ánh sáng hưng phấn trong mắt hắn. Vừa nhắc tới sếp nhà hắn, Thẩm tiểu thư liền vui như thế, hai người đó...có triển vọng!
"Sếp đi học rồi. Cô ấy dặn tôi gần đây phụ trách lái xe đưa đón cô đi làm, nếu như có yêu cầu gì xin cứ việc phân phó."

Thẩm Dĩnh ngừng lại, lắc đầu một cái: "Như vậy không tốt đâu. Tôi chẳng qua chỉ là một nhân viên bình thường, đi làm như vậy..."

"Biệt thự cách công ty một đoạn, hơn nữa cần phải đi bộ nửa giờ mới có xe buýt, Thẩm tiểu thư trước mắt còn chưa có bằng lái đâu nhỉ. Cho nên trước khi cô thi được bằng lái, tôi cũng sẽ phụ trách vấn đề an toàn và đưa đón cô." Trương Sơn có tình có lý phản bác từng điều một, "Cô yên tâm, tôi sẽ khống chế đúng mực, cô có thể xuống xe trước thời hạn, sẽ không ảnh hưởng đến công tác bình thường của cô ở công ty."

Thẩm Dĩnh nhất thời không biết nên nói như thế nào, cô nghĩ đến Cung Trĩ, đối với hành động bá đạo hoàn toàn không thông báo cho mình liền phái trợ lý của đối phương, trong lòng bỗng dưng hơi bùng lửa. Cô im lặng đi tới bên cạnh bàn ăn, lúc này Trương Sơn cướp trước một bước, kéo ra cái ghế.
Thẩm Dĩnh thoáng nhìn Trương Sơn, cho dù là Cung Trĩ phân phó, cái này hình như cũng hơi quá mức ân cần thì phải? Chẳng lẽ hắn có ý đồ gì với mình?

Trương Sơn thấy ánh mắt cảnh giác trong nháy mắt của Thẩm Dĩnh, cũng biết đối phương đang suy nghĩ gì.

Mà Trương Sơn, thân là trợ lý của sếp, dĩ nhiên phải phụ trách làm việc cho sếp, nghĩ cho sếp, hắn lập tức lùi về phía sau một bước, lễ phép khom người: "Những thứ này đều là sếp phân phó, cô ấy dặn tôi nhất định phải chiếu cố cô cẩn thận."

Cung Trĩ phân phó... ?

Không khỏi...có chút...dầu mỡ*...

(Dầu mỡ là ngôn ngữ mạng có nhiều nghĩa:

1. Chỉ vẻ ngoài lôi thôi lếch thếch, ở bẩn

2. Hành xử quá lố, thích thể hiện ra vẻ khiến người ta cảm thấy không thích
3. Nói năng ngọt xớt, sến súa, lõi đời khéo đưa đẩy, không có tài lại thích tinh tướng khoác lác.)

Thẩm Dĩnh từ chối cho ý kiến, cô ngồi xuống, nhìn bữa ăn sáng khỏe mạnh khiến người ta chẳng có khẩu vị gì của mình, lại nhìn một tấm thiệp dựng ở bên cạnh.

Thẩm Dĩnh mở thiệp ra, kiểu chữ bên trong ngay ngắn, khi hành bút lại hơi bay bổng: Đi học trước, không kịp nói. Tôi bảo Trương Sơn làm trợ lý tạm thời cho cô một khoảng thời gian, cho đến khi cô không cần mới thôi. Không cần khách khí, cô có thể cố gắng làm việc báo đáp tôi.

Khẩu khí quen thuộc này mới giống nàng chứ.

Thẩm Dĩnh mỉm cười, đột nhiên không còn cảm giác bị mạo phạm bởi các hành động quá lố trước đó của Trương Sơn.

Cô gắp lên một miếng trứng luộc cắt rất đẹp, nhưng trên bản chất vẫn là trứng luộc, bỏ vào trong miệng, vừa nhai, vừa than: "Còn không bằng trứng luộc, chí ít có thể ăn một lúc cả quả."
Trương Sơn cúi thấp đầu không nói lời nào, thân là một trợ lý đạt tiêu chuẩn chính là vào lúc không cần hắn liền trở thành một người tàng hình.

Thẩm Dĩnh ăn sáng xong, cùng Trương Sơn lên xe. Đến khi ngồi ở trên ghế da mềm, cô mới mặc cho chính mình nắm chặt ngón tay, bất kể tương lai như thế nào, mà bây giờ, cô rốt cuộc có lựa chọn mới.

Sự nghiệp thuộc về mình.

Nghĩ đến đây, Thẩm Dĩnh liền không nhịn được nở nụ cười.

Bất kể Cung Trĩ rốt cuộc có tính toán gì, là có lợi hay bất lợi với mình cũng được. Cô nghĩ, về điểm này, cô dù sao cũng phải cảm tạ Cung Trĩ.

Cô gái này, có lẽ thật sự rất khác so với tưởng tượng của cô.

---------------------------------------

Day 14 Nhật ký của Cung Trĩ

...

... Tôi đều không ra sân muốn nhật ký cái gì! ! !
Chờ chút, trị số hắc hóa có phải lại tăng cao hay không a a a! !

Day 14 Nhật ký của Thẩm Dĩnh

Cô bé này tuổi quá trẻ, sao đột nhiên dầu mỡ như vậy??

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi