QUỲ XIN NỮ CHỦ BUÔNG THA BỔN CÁ MẶN


"Gần đây Thẩm tiểu thư đã được phòng nghiên cứu và phát triển trợ lực rồi, tôi nghe trưởng phòng của họ nói thầm với tôi, ý tưởng của Thẩm tiểu thư rất độc đáo..."
Giọng Trương Sơn vang bên tai Cung Trĩ.
Cung Trĩ thỏa mãn uống một ngụm sữa bò, lại híp mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã tám giờ rưỡi, Thẩm Dĩnh vẫn chưa về.

Đang suy nghĩ, bên người vang lên tiếng mèo kêu nũng nịu, Bò Sữa thò đầu ra, mong chờ nhìn mình.
Cung Trĩ ôm Bò Sữa thả vào trên đùi mình, gãi cằm nó, Bò Sữa phát ra tiếng khò khè, mềm nhũn ngồi phịch ở trên đùi Cung Trĩ, giống như chiếc bánh nướng lông xù bị liệt.

Tiếng kêu của nó rất nhanh hấp dẫn Nước Chanh, có điều Nước Chanh rất ham ăn, lớn hơn Bò Sữa gần nửa vòng, nó vùi ở bên người Cung Trĩ cũng kêu nhõng nha nhõng nhẹo.
[Nhìn xem, có mèo, có sữa bò, còn có người làm việc cho cô, đây chính là cuộc sống thần tiên ha.]
Cung Trĩ không nhịn được kéo dài giọng, mà hệ thống thì thở dài bất đắc dĩ: [Ký chủ cô quả thực quá lười, cô không sợ nữ chính lừa cô à? 】
[Cô lúc thì nói nữ chính chân thành thiện lương, lúc thì nói sợ cô ấy lừa tôi, cô cũng quá mâu thuẫn.]
Hệ thống im lặng, sau mấy tiếng tích tích: [Dòng thời gian đã có một số thay đổi, nam chính cũng không có bám riết không tha nữ chính, mặc dù vị hôn thê của nam chính xuất hiện, nhưng cũng không có nhằm vào nữ chính.

Hệ thống có lý do hoài nghi bởi vì ký chủ, gây ra một loạt thay đổi.]
[...] Cung Trĩ ngẫm nghĩ một hồi, cũng cảm thấy là như vậy, lúc trước nàng xem đại cương đã phát hiện, tính cách nam chính trong đại cương na ná người anh mà nàng quen biết, nhưng về căn bản cũng có một ít khác nhau.

Rất nhiều chuyện, nàng không tin Cung Dực bây giờ có thể làm ra.
[Như vậy, liệu đại cương cũng có thể thay đổi chăng...]
Hệ thống biết Cung Trĩ muốn hỏi cái gì: [Bệnh tình của Thẩm Thư đã là chuyện xác định.

Mong ký chủ có thể nghĩ đến thứ gì thực tế hơn.]
Cung Trĩ liền thở dài, không nói gì nữa.
Con mèo chợt dựng lỗ tai lên.
Cung Trĩ biết bên ngoài có người, lúc này khả năng cao là Thẩm Dĩnh.

Nàng lẳng lặng chờ đợi chốc lát, phát hiện người không đi vào, liền đứng lên, đi đến huyền quan, qua cửa sổ nhỏ, nàng nhìn thấy hai người đứng ở phía ngoài.
Một người là Thẩm Dĩnh, mà một người khác...
Cung Trĩ nhíu mày, là Ông Nam.
[Tên này sao còn âm hồn bất tán!] Cung Trĩ tỏ vẻ không vui, [Không phải anh mình nói đã gây phiền toái cho nhà hắn rồi sao?]
[Trị số hắc hóa 68]

Cung Trĩ nghe thấy tiếng này, hít vào một hơi lạnh, liền càng thêm không vui.

Nàng sầm mặt, mở cửa ra, đúng lúc nghe thấy giọng của Ông Nam: "Tiểu Dĩnh, em tin anh là thật lòng, anh là vì tốt cho em."
[Trị số hắc hóa 69]
Cái Lùm Mía!
Ai muốn tăng trị số hắc hóa của Thẩm Dĩnh, người đó chính là kẻ thù không đội trời chung với nàng!
"Ông tiên sinh, chuyện của nhà anh còn chưa đủ để anh lo à? Sao còn có hơi sức và thời gian theo đuổi gái gú?"
Ông Nam nghe thấy giọng Cung Trĩ, giương mắt lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh tươi của Cung Trĩ.

Hắn không hề có ôn tồn lễ độ như khi ở trước mặt Thẩm Dĩnh, chỉ có lửa giận.
Thẩm Dĩnh che ở trước mặt Cung Trĩ trong vô thức, chặn lại ánh mắt của Ông Nam vì nàng.

Cô quay đầu nhìn Cung Trĩ, Cung Trĩ lại không hề có một xíu thương tâm như ở kiếp trước, nàng còn nở nụ cười hì hì: "Sao thế, anh tức giận như vậy, là tôi nói không đúng à?"
Cung Trĩ vừa nói vừa đi ra, thân mật ôm lấy cánh tay của Thẩm Dĩnh, ngửa đầu nhìn Thẩm Dĩnh, đôi mắt xinh đẹp như mèo con cong lên: "Chị Thẩm, gã đàn ông này ấy, đều là ngoài miệng nói bùi tai, chị cũng đừng thích gã, cẩn thận bị gã ăn sạch sành sanh, không còn sót lại một chút cặn."
"Chị biết."
Thẩm Dĩnh nhìn bộ dáng này của Cung Trĩ, khá giống tiểu trà xanh trên TV, nhưng lại có chút đáng yêu, cô cong cong khóe miệng.

Ông Nam tiến lên một bước, quát lớn: "Cô nói bậy nói bạ gì thế! Nhà tôi rất khỏe mạnh."
Cung Trĩ vừa nghe liền biết, Cung Dực khả năng cao là gây một ít chướng ngại cho Ông gia, nhưng tuyệt đối không đến mức thương gân động cốt.
Đồ anh giai thúi!
Mà Thẩm Dĩnh thì kéo Cung Trĩ: "Chúng ta trở về thôi."
Cung Trĩ nhìn Thẩm Dĩnh, lại nhíu mày: "Hắn vẫn còn làm phiền chị?"
[Hay là gọi người trực tiếp đánh hắn một trận đi, đánh cho suýt bị liệt, không thể quấy rầy người khác là được rồi.]
[Ký chủ!!! Không thể làm chuyện vi phạm pháp luật!]
[Không ngờ cô còn là một hệ thống tuân thủ pháp luật??]
"Em đang nghĩ gì?" Thẩm Dĩnh bỗng lên tiếng.
[Trị số hắc hóa 70]
Cung Trĩ hơi khựng lại, tiến tới bên tai Thẩm Dĩnh, khẽ nói nhỏ: "Em đang nghĩ hay là cứ gọi người đánh cho hắn bại liệt là được rồi."
Hơi thở ấm áp của người con gái phất qua bên tai Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh cảm thấy lông tơ lỗ tai đều bị kích thích nổi hết cả lên.


Cô híp mắt, cảm thấy cô bé trước mắt vừa mềm mại vừa đáng yêu, giống như là một con chim hoàng yến dịu ngoan đậu ở trong lòng bàn tay, nhưng vẫn luôn có một ít tính tình của riêng mình.

Huống chi, nàng cũng không phải là nghĩ đến người ngoài, mà là nghĩ đến mình.
[Trị số hắc hóa 66]
[Giảm hẳn 4 điểm...] Cung Trĩ kinh ngạc nhìn Thẩm Dĩnh, đây vẫn là lần đầu tiên, nàng chỉ nói một câu, liền giảm trị số hắc hóa đến số này.
"Sao vậy? Nhìn chị như vậy?" Thẩm Dĩnh cười.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy, chị thật là quá tốt." Cung Trĩ trả lời, thầm cảm động đến rơi lệ.

Đâu chỉ tốt, nhất định chính là nữ Bồ Tát ấy chứ!
Thẩm Dĩnh bị Cung Trĩ chọc cười, cô nghiêng đầu liếc nhìn Ông Nam, liền giữ lấy đầu vai của Cung Trĩ, xoay người nàng lại: "Đi thôi.

Cũng đã muộn rồi, đừng lãng phí thời gian vì người không đáng."
Sắc mặt Ông Nam xanh lét, hắn gọi Tiểu Dĩnh một tiếng, Thẩm Dĩnh quay đầu, lạnh mặt: "Ông tiên sinh, chúng ta không quen.

Anh lại đi vào trong, tôi sẽ báo cảnh sát tố cáo anh tự tiện xông vào nhà dân."
Ông Nam ngượng ngùng dừng bước.
Thẩm Dĩnh không nói hai lời, ôm vai Cung Trĩ vào phòng.
[Oa oa oa! Thấy không! Con gái của tôi đó! Quả là bá khí ngời ngợi!!]
Đôi mắt Cung Trĩ sáng lên, hò hét trong đầu.
[Ký chủ, tuổi của cô không sinh được nữ chính.] Hệ thống giội nước lạnh như băng.
Cung Trĩ chẳng thèm để ý đến hệ thống.
Hai người vào nhà, con mèo nhỏ lập tức xông tới, quấn tới quấn lui ở bên chân hai người.

Mà khi quay đầu lại, Thẩm Dĩnh liền đối diện với ánh mắt sáng long lanh của Cung Trĩ.
Thẩm Dĩnh hơi sửng sốt, nhìn Cung Trĩ: "Nhìn chị như vậy làm gì?"
"Bá tổng* ghê ha." Cung Trĩ cười, "Nếu truyền tới trên mạng, không biết sẽ có bao nhiêu cô bé nói, em có thể**."
(*Bá tổng là viết tắt của tổng tài bá đạo.
**Em có thể là ngôn ngữ mạng, mang nghĩa là "em có thể làm mọi thứ vì chị", thường dùng để bày tỏ sự yêu thích đối với một người nào đó hoặc cũng để khen ngợi.)

Thẩm Dĩnh ho một tiếng, có hơi xấu hổ khó mà diễn tả: "Đừng có nói lung tung, chị không thích cô bé."
Nữ chính ấy mà, gái thẳng 100%.
Cung Trĩ hiểu, nàng cười khoác vai Thẩm Dĩnh, nghiêng đầu ghẹo cô: "Chị, đừng quá chăm chăm vào giới tính.

Cho em gái một cơ hội đi chứ."
Thẩm Dĩnh cứng đờ người, cô mím môi, cả người nóng lên, cô vội vội vàng vàng hất ra Cung Trĩ, nói: "Chị phải đi lên rồi."
Cô chạy mất dạng, mà sau lưng thì truyền đến tiếng cười ha ha sau khi đùa dai thành công của Cung Trĩ.
Thẩm Dĩnh xông lên thang lầu, lại không nhịn được quay đầu nhìn Cung Trĩ.

Cung Trĩ đang ôm Bò Sữa, nhẹ giọng dỗ dành con mèo nhỏ không hợp tác.

Nàng cười tươi như hoa, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.
Mỹ nhân, con mèo nhỏ, căn nhà ấm cúng.
Thẩm Dĩnh bỗng nhiên hiểu được tư tưởng của những người thích nuôi chim hoàng yến.

Cô gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như vậy, không có bất kỳ năng lực mưu sinh nào, chỉ có thể bám vào người cô, làm mọi thứ để lấy lòng cô, tín nhiệm cô, không muốn xa rời cô.
Nếu là Thẩm Dĩnh, nếu cô có thể danh chính ngôn thuận có được tất cả mọi thứ này...
Trong đầu Thẩm Dĩnh dường như có suy nghĩ nào đó đang rục rịch, nhưng Thẩm Dĩnh không đợi mình nghĩ ra, liền kiên quyết đè lại suy nghĩ này ở dưới đáy lòng.
Dù không cần nghĩ ra đó là gì, bản năng cô cũng cảm nhận được mật ngọt thơm ngào ngạt cùng với nguy hiểm cực hạn đang rình rập trong đó.
Mà Cung Trĩ ở bên dưới chẳng hề hay biết.

Nàng cảm nhận được động tác của Thẩm Dĩnh, ngẩng đầu nhìn Thẩm Dĩnh, lại nở một nụ cười thật to, hiển nhiên trước đó Thẩm Dĩnh chạy mất dạng khiến nàng rất vui.

Nàng cầm móng của bé mèo Bò Sữa, quơ quơ với Thẩm Dĩnh.
"Chị, nếu đổi ý thì tới tìm em mọi lúc nha."
Thẩm Dĩnh cảm thấy hơi nóng ấy lại dâng lên lần nữa, nó giống như tiềm tàng ở trong cơ thể của Thẩm Dĩnh, nhưng công tắc lại ở trong tay Cung Trĩ.

Chỉ cần một câu nói của đối phương, liền có thể khiến cô không thể tự kiềm chế.
Thẩm Dĩnh quay đầu qua chỗ khác, vội vàng chạy về phòng mình.
Bây giờ mùa hè đã qua, mùa thu dần dần trở lạnh, trong phòng của cô trông hết sức quạnh quẽ.

Căn phòng như nhau, nhưng giống như chợt mất đi nhân khí.

Thẩm Dĩnh thở hổn hển, cô đi chầm chậm đến trước bàn đọc sách của mình, nhìn chăm chú vào màn hình đen kịt một lúc.
Cho đến khi hoàn toàn bình tĩnh lại, Thẩm Dĩnh mới lấy điện thoại ra, gọi vào một dãy số: "Là tôi.


Ông gia bên kia, bây giờ chúng ta có thể xơi được chưa?"
Vào giờ phút này, Cung Trĩ cũng đang gọi điện thoại cho anh nàng: "Anh cả, anh có biết Ông Nam lại tới đây không.

Hắn vẫn rất là vui vẻ đó."
Cung Dực im lặng một hồi: "Anh đã cảnh cáo hắn rồi.

Nhưng em gái, nhà chúng ta với nhà họ Ông có qua lại làm ăn, có một số chuyện, cấu xé nhau cũng không hay lắm, sẽ còn khiến đối tác của chúng ta thất vọng."
Thân là một thương nhân đã từng thành công, Cung Trĩ đương nhiên cũng biết đạo lý này, nàng im lặng: "Em có thể nhượng bộ, nhưng mà đừng để hắn xuất hiện ở trước mặt em nữa.

Nếu không em liền đánh gãy chân hắn! Em nói được là làm được!"
Cung Dực thở phào nhẹ nhõm: "Anh sẽ nói cho Ông gia.

Đúng rồi, phía bên em..."
Cung Dực còn chưa nói xong, Cung Trĩ đã cảm thấy điện thoại rung lên.
Điện thoại vào ban đêm bao giờ cũng khiến cho người ta cảm thấy hơi bất an, khi Cung Trĩ nhìn thấy cuộc gọi đến là điện thoại của bệnh viện thành phố, sắc mặt chợt biến đổi, dập máy Cung Dực, nghe của bệnh viện: "A lô?"
"Xin hỏi là người nhà của Thẩm Thư phải không?"
Cung Trĩ liền cắn chặt hàm răng: "Là tôi!"
Thẩm Dĩnh thu xếp xong mọi thứ, cô cúi đầu nhìn bàn tay siết chặt của mình.

Bắt đầu từ bây giờ vẫn còn hơi quá xúc động.

Ông gia là một con cá lớn, nhiều thịt, nhưng cũng hung mãnh, dù vậy Thẩm Dĩnh nghĩ lại vẫn cảm thấy không hối hận.
"...!E rằng nhỏ này bỏ bùa gì cho mình rồi." Thẩm Dĩnh đỡ trán, không nhịn được than một tiếng.
Cửa bỗng nhiên bị gõ, Thẩm Dĩnh mở cửa, cô thấy Cung Trĩ đứng ở ngay bên ngoài, vẻ mặt khẩn trương: "Sao chị không nghe điện thoại? Mau đi bệnh viện với em!"
Thẩm Dĩnh biết là mẹ mình xảy ra chuyện, cô gật đầu một cái, lại vô thức liếc nhìn điện thoại của mình.

Phía trên có mấy cuộc gọi nhỡ, lúc ấy Thẩm Dĩnh đang bàn bạc với người khác thì bệnh viện gọi tới.
Mà lúc ấy cô cảm thấy rất phiền, cũng không thèm nhìn một cái.
Ánh mắt cô phức tạp nhìn bóng lưng vội vã của Cung Trĩ.

Nếu như không có Cung Trĩ, vậy thì mẹ...
Thẩm Dĩnh bỗng không dám nghĩ tiếp nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi