QUỲ XIN NỮ CHỦ BUÔNG THA BỔN CÁ MẶN

"Anh Trương, hôm nay em đi cùng cô ấy, a, đồ trước đó anh chuẩn bị xong chưa..."

Cung Trĩ hỏi Trương Sơn, mang Thẩm Dĩnh đi tới gara, lái xe ra ngoài.

Thẩm Dĩnh nhìn Cung Trĩ ngáp một cái, hôm nay thời tiết không tệ, có lẽ là bởi vì ngày hôm qua mưa gió bão bùng, bây giờ bầu trời giống như được tẩy rửa qua, xanh gần như muốn chói mắt.

Cung Trĩ hiển nhiên không quá thích ứng, nàng móc ra một chiếc kính râm, đeo lên mặt, vốn dĩ gương mặt xinh xắn mặn mà, liền lập tức trở nên lạnh lùng.

Thẩm Dĩnh nhìn làn da gần như trong suốt kia, môi đỏ mọng giống như hồng mai tô điểm trên tuyết trắng. Bộ dáng này, lại giống như tiểu công chúa kiêu căng, đồng thời được nuôi lớn dưới sự nâng niu cẩn thận trong trí nhớ của cô, ai cũng phải thần phục trước nàng trong vô thức.


Bởi vì nàng vốn dĩ được thế giới này sủng ái.

Nàng là ánh sáng thần linh ban cho, nhưng ánh sáng là nóng, cũng sẽ hung hãn đâm bị thương người.

Thẩm Dĩnh tựa như bị bỏng, nhắm hai mắt lại.

"Nhìn tôi làm gì?" Cung Trĩ mở miệng, môi đỏ mọng kéo ra một độ cong, "Nhìn tôi đẹp?"

Thẩm Dĩnh quay đầu, không nói gì.

Cung Trĩ cũng không thèm để ý, nàng giẫm chân ga hơi mạnh, xe MPV ổn định bị nàng lái như xe thể thao. Quả nhiên, xe MPV này nọ, là không thích hợp với tiểu công chúa, nàng cuối cùng cũng sẽ bộc lộ ra tính nết vốn có của người kia trong một số chi tiết nhỏ.

Có lẽ nàng giống mình, là sống lại.

Thẩm Dĩnh ngoắc ngoắc môi, cô cũng muốn nhìn xem, tiểu công chúa này bây giờ phí hết tâm tư, thay đổi hướng đi vận mệnh trước kia của Thẩm Dĩnh, rốt cuộc là muốn làm gì.


"Đúng vậy." Thẩm Dĩnh nổi lên hứng thú, nói theo Cung Trĩ, "Cô thật sự là, xinh đẹp cực kỳ."

[Trị số hắc hóa 93]

Cung Trĩ: ...

Nàng ở trong đầu chọc chọc hệ thống giả chết: [Nữ chính của thế giới các cô cũng quá là hẹp hòi rồi. Không cho người ta lớn lên mạo mỹ, xinh đẹp hơn cô ta à? Nói một câu xinh đẹp cũng phải tăng trị số hắc hóa??]

Hệ thống cũng không biết nguyên nhân, nó cố gắng động viên Cung Trĩ: [Ký chủ, đây không phải của thế giới tôi, đây là thế giới của cô. Chúng tôi chẳng qua là thợ sửa chữa thế giới.]

Cung Trĩ cảm thấy chính mình hỏi mất công: [Được rồi, im miệng, mở dẫn đường. Dù sao cô cũng không có công dụng khác.]

Không có công dụng khác, chỉ có thể bị ép làm công cụ, hệ thống khóc hức hức làm tròn bổn phận trở thành hệ thống dẫn đường.


Dưới sự trợ giúp của hệ thống thông minh, Cung Trĩ hoàn mỹ tránh điểm kẹt xe, lái đến bệnh viện, nàng liếc nhìn Thẩm Dĩnh: "Tôi đi đỗ xe, cô đi lên trước. Sau đó gửi cái tin nhắn cho tôi..." Đang nói, Cung Trĩ hơi ngừng lại, có chút do dự, nói tiếp, "Nếu như cô không muốn, tôi cũng có thể ở dưới chờ cô."

Thẩm Dĩnh lắc đầu: "Chúng ta sau này phải tiếp xúc rất nhiều, sớm để cho mẹ tôi gặp cô, trong lòng biết trước cũng tốt."

Cung Trĩ gật đầu, từ chối cho ý kiến: "Vậy cô đến thì gửi cái tin nhắn cho tôi."

Sau đó, Thẩm Dĩnh nhìn Cung Trĩ, biểu tình nghiêm túc: "Đúng rồi, tôi có một vấn đề. Tôi chưa nói với cô bệnh viện nào, làm sao cô biết chứ?"

Cung Trĩ khựng lại, nàng sai bảo hệ thống quá thuận tay, hoàn toàn không có suy nghĩ qua điều này.

Nàng cứng ngắc nghiêng đầu nhìn Thẩm Dĩnh, mặt vô cảm nói bậy nói bạ: "Nếu cô đã ký hợp đồng, vậy tôi nhất định phải bảo người điều tra cô... Không sai, sáng nay trợ lý cũng đã tra xong hồ sơ cá nhân của cô gửi cho tôi."
"Vậy tra thật đúng là nhanh nhỉ." Thẩm Dĩnh mỉm cười, ngược lại không có tiếp tục chất vấn.

"Cô học Học viện Kinh tế và Thương mại A, điểm thi vào trường là đứng đầu tỉnh, năm nay thành tích môn chuyên ngành, theo thứ tự là..." Cung Trĩ vừa điên cuồng chọc hệ thống, vừa báo ra từng cái một theo như tài liệu mà hệ thống tìm được, rất sợ Thẩm Dĩnh không tin.

Thẩm Dĩnh yên lặng nghe xong, mặt như đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng lộ ra một nụ cười như có thâm ý: "Cô chủ trí nhớ thật tốt, nhớ kỹ tài liệu của tôi như vậy. Tôi còn tưởng rằng cô chủ có tâm tư gì đó với tôi, chú ý quá mức ấy chứ."

Tính sai rồi!

Bắt đầu tính từ kiếp trước, cộng thêm kiếp này tuổi tác của Cung Trĩ cũng hơn bốn mươi tuổi rồi. Nàng chưa từng có cảm giác lúng túng như vậy, gầm xe giống như sắp bị nàng chọc thủng. Thật may nàng đeo kính râm, không thấy được vẻ mặt.
Nàng trầm ổn trả lời: "Đương nhiên, dẫu sao cô là người đầu tiên tôi chủ động ký, chú ý nhiều một chút là phải."

Thẩm Dĩnh gật đầu: "Vậy thì cảm ơn cô chủ ưu ái."

Nói xong, cô mở cửa xe, đi về phía trước. Cung Trĩ lại thò đầu ra, ở phía sau cô kêu: "Tôi ở phía sau xe có giỏ trái cây, cô lấy mang theo đi."

Thẩm Dĩnh có chút khó hiểu quay đầu nhìn Cung Trĩ một cái, vẫn theo như lời Cung Trĩ nói lấy giỏ trái cây đầy ắp, nhìn cái là biết hiệu suất chi phí siêu cao, đồng thời lại hết sức đắt giá.

Cung Trĩ nhìn bóng người của Thẩm Dĩnh biến mất, lúc này mới lập tức nhoài người lên trên tay lái, dùng trán đụng bồm bộp vào tay lái mấy lần: "Ngại chết đi được!!!"

[Ký chủ nói rất hay rất hoàn mỹ mà.] Hệ thống đần độn an ủi Cung Trĩ: [Một con số đều không hề nói sai đâu.]
"Có con người nào có thể há mồm nói chuẩn xác như vậy chứ! Cũng không phải là dùng USB để ghi nhớ copy." Cung Trĩ hức hức mấy tiếng, bụm mặt, "Tôi không còn mặt mũi nào gặp người rồi."

Thẩm Dĩnh lặng lẽ rụt đầu về từ bên tường, cô nhìn thấy Cung Trĩ vừa đụng đầu, vừa bụm mặt, nhịn không được bật cười ra tiếng.

Ngay sau đó cô sờ sờ khóe miệng của mình, kéo thành một đường thẳng, ôm giỏ trái cây đi lên. Bất kể Cung Trĩ nghĩ như thế nào, nàng quả thực là quá mức chú ý đến mình, nếu không làm sao sẽ nhớ rõ thành tích của mình như thế?

Còn mục đích của Cung Trĩ...

Thẩm Dĩnh cụp mắt, Cung Trĩ kiếp trước là một kẻ đần độn được nuông chiều hết mực, nàng ngây thơ, ngu xuẩn, ác độc, cay nghiệt.

Kiếp này nàng dường như thay đổi rất nhiều, đối với Thẩm Dĩnh như là có mưu đồ khác. Nhưng bây giờ, Thẩm Dĩnh nghĩ, Cung Trĩ có thể cung cấp tiền bạc, cung cấp bảo hộ khác với Cung Dực, đi theo Cung Trĩ, so với đi theo Cung Dực tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần. Cô bây giờ thế đơn lực bạc, tạm thời giao du với Cung Trĩ dường như là lựa chọn tốt nhất.
Thẩm Dĩnh trầm tư, một đường đi lên trên.

Trong bệnh viện luôn ngập tràn mùi nước khử trùng.

Con đường trong trí nhớ vốn đã mơ hồ, nhưng Thẩm Dĩnh lại phát hiện mình vẫn quen thuộc như vậy, cho dù là nhắm hai mắt lại, cô cũng có thể nhớ lại từng cái ngã rẽ.

Bước chân của Thẩm Dĩnh càng ngày càng chậm, hình ảnh đang lay động trước mắt cô. Có lúc là ký ức của hiện tại, một ngày trước mẹ mặc dù hốc hác nhưng nụ cười vẫn luôn tươi rói, có lúc lại biến thành ký ức kiếp trước, mẹ úa tàn, dung nhan tiều tụy không chút sức sống.

Hai người này không ngừng biến hóa ở trước mắt cô, Thẩm Dĩnh thậm chí không dám đi về phía trước, rất sợ mọi thứ trước mắt chỉ là một ảo giác, một giấc mơ của cô.

"Tiểu Trầm em đã đến rồi, lại đến thăm mẹ em à?"
Có y tá đang đi tới, khi thấy Thẩm Dĩnh thì cười với cô. Thẩm Dĩnh cũng mỉm cười với y tá, thấp giọng hỏi: "Mẹ em...bà ấy, bà ấy bây giờ thế nào?"

"Bệnh nhân triệu chứng ổn định, hôm nay tinh thần còn không tệ." Y tá nói, cô đi tới bên người Thẩm Dĩnh, nhìn gương mặt quá gầy nhỏ và tái nhợt của Thẩm Dĩnh, trong lòng dâng lên một chút không đành lòng, cô hạ thấp giọng, khẽ nói, "Tiểu Trầm...chị nghe trưởng khoa nói rồi, tiền thuốc thang, tiền nằm viện, có lẽ, có lẽ không thể kéo dài được nữa đâu..."

Cô lo lắng nhìn Thẩm Dĩnh, thấy cô nàng dường như hơi hoảng hốt, và lo âu đầy cõi lòng, bọn họ đều rất thích cô gái hiền lành lại hiếu thuận này. Trên người của đối phương luôn mang một cảm giác mệt mỏi sâu đậm, chỉ có khi gặp mẹ mới có thể cưỡng ép chính mình lên tinh thần phụng bồi mẹ.
Các y tá ở bệnh viện, đã thấy nhiều người như vậy. Vì tiền chữa bệnh cao, bọn họ liều sống liều chết kiếm tiền bằng tất cả thời gian và hơi sức, nhưng lại rất sợ bệnh nhân lo lắng, còn phải mỉm cười đối mặt với bệnh nhân, đi tiếp thu mặt trái cảm xúc của bệnh nhân.

Thậm chí có rất nhiều người bởi vì không thể chịu đựng kiểu hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần này mà lựa chọn trốn tránh, từ bỏ chính mình, hoặc là...từ bỏ người thân.

Nhưng cô gái chừng hai mươi này lại kiên cường tiếp tục chống đỡ, bọn họ nhìn cô gái người càng ngày càng gầy, vành mắt càng ngày càng đen, nhưng bao giờ cũng mỉm cười.

Bọn họ cũng lén lút giúp quyên góp một ít, lúc ấy cô bé rưng rưng ghi hết lại tên, phương thức liên lạc và số tiền quyên góp của mỗi người. Cô y tá nhỏ còn nhớ thiếu nữ cúi người xuống thật sâu hành lễ với họ, nói: "Cảm ơn mọi người, em nhất định sẽ trả lại cho mọi người."
Nhưng trợ giúp của mỗi người là có hạn, bệnh viện cũng không phải cơ quan từ thiện.

Thẩm Dĩnh nhìn ánh mắt lo lắng của y tá, cô rũ mắt: "Không sao, hôm nay em sẽ bù lại những khoản tiền còn khất nợ. Không cần lo lắng...cảm ơn chị."

Lúc nói đến đây, cô có chút nghẹn ngào, cô nhớ cô y tá này. Cô ấy vì mình mà quyên cả một tháng tiền lương, thậm chí khi mẹ qua đời, cũng là cô ấy giúp cô xử lý hậu sự cho mẹ trong khi cô đã gần như tan vỡ.

Cô y tá nhỏ hơi giật mình, chi phí Thẩm Dĩnh nợ không phải là một con số nhỏ, ngày hôm qua cô còn trông thấy cô gái lo lắng, làm sao hôm nay đã...

Cô nhìn gương mặt dù cho có chịu hết mọi giày vò của cuộc đời nhưng vẫn hết sức xinh đẹp của Thẩm Dĩnh, nhìn giỏ trái cây cũng rất đắt tiền trong ngực cô nàng, trong đầu đột nhiên thoáng qua một ý nghĩ: "Em, em còn có tương lai rất tốt, cũng đừng nên làm chuyện điên rồ đấy!"
Thẩm Dĩnh mỉm cười, nước mắt của cô hội tụ trong mắt, chẳng qua là cô nhịn được, không có chảy xuống: "Không có, em sẽ không làm chuyện dại dột. Em chỉ là.." Cô hít mũi một cái, ngửa đầu nhìn lên trời, nén lại nước mắt, "Em chỉ là, gặp được một người hảo tâm. Đợi em tốt nghiệp, liền đi làm cho cô ấy, trả lại tiền cho cô ấy."

Cô y tá nhỏ nghĩ đến Thẩm Dĩnh là sinh viên ưu tú của đại học A, lúc này mới bán tín bán nghi thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy à, cũng tốt."

"Vậy em đi vào trước." Thẩm Dĩnh chỉ chỉ vào trong phòng.

Cô y tá nhỏ vội vàng nhường ra bước chân.

Thẩm Dĩnh nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cô hít sâu một hơi, đẩy cửa ra.

Bên trong cửa có kính, làm bật lên ánh mặt trời bên ngoài, trong nháy mắt đó, cô như là bước vào trong ánh sáng.
"Mẹ, con tới thăm mẹ."

[Trị số hắc hóa 89]

Hệ thống sợ hãi thò đầu ra: [Trị số hắc hóa của nữ chính sao lại giảm rồi, là gặp được chuyện gì tốt sao?]

Cung Trĩ nở nụ cười, nàng cảm thấy trong mũi có chút ngứa, vì vậy hít mũi một cái, ôm cốc giữ nhiệt nhấp một hớp trà cẩu kỷ: [Gặp mẹ đó, có thể không vui sao?]

----------------------------------------

Day 6 Nhật ký của Thẩm Dĩnh

Nàng nhất định là sống lại!

Nhưng nàng so với anh nàng tốt hơn lắm rồi...

Day 6 Nhật ký của Cung Trĩ

Kêu Trương Sơn chuẩn bị tốt giỏ trái cây quả nhiên phát huy tác dụng.

Thân là chủ nợ, đi gặp mẹ cô ấy trước, sẽ không sợ sau này cô ấy thiếu nợ không trả, mình thật là cơ trí!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi