Vân Nhiễm trở về viện, tắm rửa xong chuẩn bị ngủ, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, có thanh âm trước cửa.
“Quận chúa, nô tỳ có việc muốn bẩm báo.”
Trong phòng Lệ Chi đưa mắt nhìn quận chúa rồi đi ra ngoài, rất nhanh tiến vào: “Là Thải Nhi, nhà hoàn lúc trước Triệu ma ma cứu ra từ trong tay Vân vương phi, hiện đang làm nha hoàn trong viện Như Hương.”
Vân Nhiễm nhíu mi, muộn như vậy, nhất định là có chuyện quan trọng, nàng phất tay ý bảo dẫn vào.
Thải Nhi tiến vào cung kính hành lễ với Vân Nhiễm.
“Đứng lên đi, đã muộn thế này, ngươi muốn có việc gì muốn gặp ta.”
Thải Nhi đưa mắt nhìn Lệ Chi cúi đầu nhỏ giọng: “Nô tỳ biết việc này không nên nói, nhưng quận chúa là người cứu nô tỳ, mạng này là của quận chúa, cho nên dù quận chúa không tin nô tỳ vẫn phải nói.”
Vân Nhiễm liếc nhìn Thải Nhi, là một nha hoàn gầy gầy nhìn qua thực thanh tý, đôi mắt to tròn sáng người, tâm địa hẳn không xấu.
“Nói đi.”
“Hôm nay đến phiên nô tỳ trực trong sân, nô tỳ phát hiện Anh Đào tỷ tỷ từ sau viện lẻn ra ngoài, nô tỳ đi theo nàng, phát hiện nàng cùng?”
Thải Nhi dừng lại ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm lại cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nô tỳ nàng cùng Bảo Sắc nha đầu của Lạc U cư lén lút gặp mặt, hai người nói chuyện một hồi lâu, nô tỳ thấy chuyện này có chút không bình thường, cho nên lặng lẽ tới đây báo với quận chúa.”
Lạc U cư chính là nơi ở của tứ tiểu thư Vân Vãn Tuyết, nha hoàn tên Bảo Sắc cũng là nha hoàn thiếp thân của Vân Vãn Tuyết.
Anh Đào lại cùng người của Lạc U cư gặp mặt, sắc mặt Vân Nhiễm cực kỳ khó cơi, mặc kệ Anh Đào có phải bội nàng hay không, lén lút gặp mặt người khác là không ổn.
Vân Nhiễm cũng không có tức giận, nhìn về phía Thải Nhỉ, tán thưởng: “Ngươi tên là Thải Nhi đúng không, tuy nói trước kia ngươi giúp Vân vương phi đối phó ta, nhưng trước kia Vân vương phi là chủ tử của ngươi, ta sẽ không tính toán chuyện cũ, hôm nay tin ngươi bẩm báo không tệ, xem như lất công chuộc tội, về sau cần tận tâm hơn, bản quận chúa sẽ có thưởng.”
Thải Nhi có chút choáng váng, nàng vốn nghĩ quận chúa sẽ không tin vì Anh Đào là nha hoàn bên người quận chúa, không ngờ quận chúa lại không trách nàng.
“Tạ quận chúa, nô tỳ không xin quận chúa ban thưởng, chỉ mong quận chúa tha thứ, trước kia nô tỳ đã làm chuyện có lỗi với quận chúa, quận chúa lại cứu mạng nô tỳ, là phụ mẫu tái sinh của nô tỳ, nô tỳ sẽ tận tâm làm việc vi quận chúa.”
Ánh mắt Vân Nhiễm thâm thủy, nhìn chằm chằm Thải Nhi, cảm thấy nha đầu này thông minh lanh lợi, ăn nói cũng khôn khéo, lời nói thể hiện trung thành, có thể dùng, nhưng sau chuyện của Anh Đào nàng sẽ không tùy tiện dùng người, vẫn cần quan sát thêm.
“Được, quận chúa giao cho ngươi một việc, thay ta giám sát Anh Đào nếu nàng có động tĩnh gì, thì bẩm báo lại.”
“Ân, quận chúa.” Thải Nhi lên tiếng trả lời, cung kính lui xuống, đợi nàng rời đi, Lệ Chi mở miệng: “Chủ tử, có khi nào nha đầu Thải Nhi nói dối không, Anh Đào sao có thể lừa dối quận chúa gặp mặt người của Lạc U cư, nàng ta sẽ không phản bội quận chúa.”
Bất kể thế nào, Lệ Chi cũng không tin Anh Đào sẽ phả bội quận chúa, nàng suy từ mình mà ra, cả hai đều do quận chúa cứu, nếu bảo nàng phản bội quận chúa nàng sẽ không, cho nên nàng tin tưởng Anh Đào cũng vậy.
“Trước tiên chúng ta cứ chờ đã.”
Vân Nhiễm cũng không nói thêm gì nữa, nàng cũng chưa hoàn toàn tin tưởng lời của Thải Nhi.
Đây là cửa ải của Anh Đào, có thể vượt qua hay không là dựa vào nàng ta, người khác không giúp được.
Lệ Chi cũng không nói nữa, hầu hạ Vân Nhiễm nghỉ ngơi rồi ra gian ngoài canh cửa, nàng trằn trọc không ngủ được, chỉ cần nghĩ đến Anh Đào có khả năng phản bội chủ từ trong nàng liền khổ sở.
Nửa đêm, Vân Nhiễm đang ngủ sau, đột nhiên có mật âm truyền đến.
“Quận chúa, có người xông vào viện Như Hương.”
Vân Nhiễm giật mình tỉnh giấc, lời này là do Long Nhất ám vệ của nàng nhắc nhở.
Bên trong màn đém có người phá vỡ phòng thủ của vương phủ, nháy mắt đã đứng ngoài cửa phòng, Vân Nhiễm động ngón tay, một ngân châm nằm trong lòng bàn tay, nhắm mắt lại chờ đợi, nàng muốn biết là người tới là ai?”
Bất quá người tới cũng không có đến bên giường mà miễn cưỡng ngồi vào ghế, âm thanh tao nhã vang lên: “Quận chúa Trường Bình có thuộc hạ thật là lợi hại, đã tỉnh sao còn giả vờ ngủ?”
Vân Nhiễm buồn bực, vốn nghĩ muốn đánh lén người này, không ngờ người ta đã nhìn thấu lòng nàng, còn biết đến tồn tại của Long Nhất trong bóng tối, có thể thấy võ công của người này cao thâm.
Vân Nhiễm nghiêng người xuống giường, nhấc màn lên, dưới ngọn đèn u ám, một bóng dang tao nhã đẹp như họa mông lung huyền ảo giống như mộng, nhưng nàng cũng không rảnh thưởng thức vẻ đẹp của hắn.
“Yến quận vượng, buổi tối không ngủ chạy tới vương phủ làm cái gì? Các ngươi thật là đáng giận, một đám liền đem vương phủ thành nhà mình, tự do ra vào giống như đang đi dạo sau hoa viên nhà mình.
Vân Nhiễm tức giận mắng, Đường Tử Khiên, Tần Dục Thành, giờ thêm một Yến quận vương, một đám đều không có gì tốt đẹp.
Xem ra nàng cần thiết lập một trận pháp bên ngoài viện Như Hương ngăn cản bọn người muốn xông vào, bằng không muốn ngủ ngon cũng không được.”
Yến Kỳ không tỏ ra phật lòng, khuôn mặt sáng. Khóe môi nử nụ cười.
“Bản quận vương đêm nay xông vào vương phủ là muốn quận chúa giải thích một nghi ngờ?”
“Bạch Liên hoa, có chuyện gì nói mau, đừng cản trở ta ngủ,” Vân Nhiễm không khách khí mở miệng.
Yến Kỳ hơi suy nghĩ ba tiếng Bạch Liên hoa của nàng, tuy rằng nghe thật tao nhã, cũng không xấu, nhưng hắn lại có cảm giác là lạ, nữa nhân này tâm địa có bao giờ tốt đâu.
“Quận chúa, có thể đừng gọi bản quận vương là Bạch Liên hoa?”
Vân Nhiễm cười thâm thúy, tâm tư cũng thật nhanh nhạy, thế mà đã nghe ra ẩn ý xấu.
“Được không gọi Bạch Liên hoa, có thể gọi là Lục trà nữ, ngươi muốn sao? Hoặc kêu tiện nhân.”
Yến Kỳ u ám, hắn đã hiểu Bạch Liên hoa có ý gì, hóa ra cũng giống như lục trà nữ tiện nhân, đều là lời mắng chửi người, trong mắt tràn ngập lãnh khí: “Miệng ngươi cũng thật thối, có muốn bản quận vương mời ngươi tới giám sát ti rửa miệng.”
Vân Nhiễm lạnh lùng: “Chẳng lẽ nửa đêm quận vương tới vương phủ là muốn mới ta tới giám sát ti rửa miệng, thật nhàm chán.”
Yến Kỳ nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, phát hiện nữ nhân này tùy tâm sở dục vui buồn hờn giận, thật giống với nữ nhân đã cứu hắn ở Phượng Thai Huyền, chẳng lẽ thật sự là nàng, cho nên sau khi trở lại kinh thành, phát hiện ra hắn từ hôn mới tức giận, năm ba ngày lại tìm hắn gây sự.
“Nghe nói ba năm trước quận chúa bị Vân vương phi đưa tới Phượng Thai Huyền?”
Tâm tư Vân Nhiễm khẽ động, trên mặt không đổi, trầm tĩnh trả lời: “Đúng vậy, thì sao?”
“Ngươi có thể hạ độc, có thể biết y thuật không?”
“Không biết.”
“Thật sự không biết sao.”
“Nếu ta biết, vì sao phải dấu giếm, đây là chuyện tốt, danh tiếng của ta ở Đại Tuyên quận vương lại không biết? Cho dù ba năm ở Phượng Thai Huyền ngày đêm học y cũng không ai dám để ta trị bệnh.”
Yến Kỳ cảm thấy lời của Vân Nhiễm cũng có lý, ba năm trước nàng kiêu căng, ngạo mạn, đừng nói y thuật, nàng căn bản không học vấn không nghề nghiệp, cho dù nàng có ngày đêm học y ở Phượng Thai huyền cũng không ai dám mạo hiểm để nàng dùng, y thuật không giống với thơ ca, họa, ba năm có thể học được bao nhiêu, căn bản không có khả năng chữa bệnh.
Chẳng lẽ hắn đoán lầm, Vân Nhiễm không phải là người cứu hắn. Yến Kỳ nhẹ nhõm thở ra, hắn cũng không muốn Vân Nhiễm là người kia, bởi vì nếu nàng cứu hắn hắn lại từ hôn không phải là vong ân phụ nghĩa sao, nhưng không hiểu sao khi biết nàng không phải là người kia lòng hắn xẹt qua một tia cảm xúc khác lạ mà hắn không nắm rõ.
Đồng thời hắn cũng nghĩ đến một khả năng, lúc đó hắn cũng không có nhìn thấy nữ tử đó sử dụng y thuật, có lẽ là người khác cứu hắn nàng chỉ mang hắn về thôi, trực giác mách bảo hắn nàng biết y thuật, nhưng cũng có thể là không biết
“Quận chúa vì cái gì luôn tức giận muốn trả thù ta.”
Vân Nhiễm trừng mắt nhìn Yến Kỳ: “Ngươi từ hôn, phá hủy danh dự của nữ nhân, hiện tại còn hỏi câu này không phải rất buồn cười sao?”
“Không có nguyên nhân khác sao?”
“Nguyên nhân khác?” Vân Nhiễm im lặng, vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm Yến Kỳ: “Yến quận vương, hôm nay thật cổ quái, tự nhiên xuất hiện, hỏi một toàn chuyện linh tinh, cuối cùng là muốn làm gì, ta đây mệt nhọc, muốn đi ngủ.”
Nàng nói xong hung hăng buông màn, nằm lên giường.
Ngoài màn, ánh mắt Yến Kỳ hơi tối lại, đột nhiên như u hồn đi thẳng đến giường Vân Nhiễm, nàng cảm nhận được, ngón tay vừa động một cây ngân châm xé gió bay ra, một thân ảnh nhanh như gió đến gần, làn gió thơm tràn vào trong màn, bàn tay thon dài nhẵn nhụi sờ lên mặt Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm chỉ cảm thấy tê dại, hai ống tay áo tràn đầy mùi u liên thanh nhã lướt qua má nàng, Vân Nhiễm ngẩn ra hoàn hồn kêu to.
“Yến Kỳ, đồ lưu manh, dám nửa đêm chạy đến phòng quận chúa đùa giỡn, hôm nay tỷ tỷ ta muốn phế ngươi.”
Nàng vừa dứt lời thân hình thẳng tắp xông tới, Yến Kỳ giật mình, bị nàng đẩy đụng vào thành giường, trên ngón tay nhẵn nhụi còn lưu lại cảm xúc, làm hắn hiểu ra một chuyện đây là mặt thật của nàng, không có mang mặt nạ, cũng không có dịch dung, chắc hắn đã đoán lầm.
Nàng căn bản không phải người kia ở Phượng Thai Huyền.
Vân Nhiễm nào biết Yến Kỳ nhất thời kinh ngạc nên bị nàng đẩy ngã, còn chưa kịp suy nghĩ thân mình đã động ngồi lên lưng Yến Kỳ, ngón ta cầm ngân châm nhằm ngay huyệt đạo trí mạng trên cổ hắn, lạnh lùng đắc ý lên tiếng.
“Yến quận vương, ngươi cũng có ngày hôm nay, có tin ta sẽ lấy mạng của ngươi.”
Lúc này Yến quận chúa hoàn toàn hóa đá, chưa từng có nữ nhân nào tới gần được hắn, chứ đừng nói là cưỡi trên người hắn, còn cầm một cây châm uy hiếp hắn. Nữ nhân ngoan độc kia thật sự dám đâm chết hắn, Yến Kỳ không lo lắng cho mạng của mình, hắn còn chưa hoàn hồn, ánh sáng ngọn đèn trong phòng phủ lên người nữ nhân, khuôn mặt không tính là đẹp, nhưng khí thế lại bức người, cao cao tại thượng như một nữ vương, mà hắn chính là sủng nam của nàng.
Nghĩ như vậy trong lòng Yến Kỳ có chút buồn bực, khuôn mặt tinh xảo khẽ phiếm hồng, khiến khuôn mặt hoàn mỹ tăng thêm vài phần sinh động, đáng tiếc nữ nhân này không có cảm giác, nàng còn đang kích động muốn một châm đâm chết hắn, trong lòng kích động, ha ha, cuối cùng ta cũng đợi được ngày này, ta có thể báo thù, đâm chết ngươi đồ tiểu nhân.
Đáng tiếc dùng sức đâm chọc mà không thấy có phản ứng gì, mĩ nam dưới thân như được bao phủ một tầng thiết giáp, căn bản không thể đâm thủng, cho nên mặc dù chiếm thế thượng phong nàng cũng không có biện pháp đắc thủ, lúc này nam nhân dưới thân đã khôi phục tinh thần, ánh mắt mờ mịt lãnh lẽo, âm trầm mở miệng: “Thả bản quận vương ra.”
“Thả? Thả muội muội nhà ngươi, tốt xấu gì cũng phải cho ta đâm hai châm.”
Ít nhất phải hai châm nàng mới hết giận, Vân Nhiễm dứt lời châm trong tay lại không khách khí đâm xuống, đáng tiếc không đâm được tường đồng vách sắt của nam nhân này, trơ mắt nhìn con mồi sắp thoát thân, Vân Nhiễm lo lắng, nhìn trái phải trên dưới tìm nhược điểm của Yến Kỳ.
Yến Kỳ đã hoàn toàn tỉnh táo, ống tay áo vung lên dùng nội lực đánh tới người Vân Nhiễm. Thân hình Vân Nhiễm bay sang bên cạnh, lúc đó nàng chợt nghĩ đến nhược điểm trí mạng trên người nam nhân, xoay người quát to một tiếng nhào trở lại người Yến Kỳ.
“Ta đâm đệ đệ của ngươi, ta không tin đệ đệ của người cũng là tường đồng vách sắt.”
Nàng thật sự không đùa, Yến Kỳ trực tiếp ném lại một câu nữ nhân điên, thân hình bay bay như tiên lắc mình biến đi, lúc này Yến quận vương chạy chối chết, cũng không dám ngoảnh lai nhìn nữ nhân phía sau, chỉ sợ nàng thật sự lưu lại đệ đệ của hắn.
Phía sau Vân Nhiễm không phát điên vì không chiếm được tiện nghi, cứ nghĩ đến bộ dáng Yến Kỳ chạy chối chết nàng lại cực kỳ vui vẻ, nhìn bầu trời đêm lớn tiếng cười, hừ, cuối cùng cũng thắng được một lần, lần sau chờ tiếp chiêu đi.
Thân ảnh đang phiêu phiêu trong gió bỗng rùng mình một cái.
Vừa thấy Yến Kỳ ly khai, Vân Nhiễm thoải mái nằm xuống, tâm tình cực kỳ sung sướng, mặt khác nàng nhớ tới một chuyện. Nam nhân này tối nay động kinh chạy tới đây hỏi nàng có biết y thuật không, còn hỏi nàng vẫn nhắm vào hắn có phải có nguyên nhân khác, biểu hiện này cho thấy, hắn hoài nghi nàng là người đã cứu hắn, cuối cùng vì sao khiến hắn nổi lên nghi ngờ, quên đi, vẫn nên đi ngủ tốt hơn. Vân Nhiễm rất nhanh đi vào giấc ngủ, một đêm dài mơ mộng đẹp.