(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Thất Dạ không có trả lời câu hỏi của hắn, mà lại hỏi ngược lại, "Từ bỏ dễ dàng như vậy?"

Tịch Đình Ngự xoay người, khóe môi hơi cong, trong đôi mắt sâu không thấy đáy kia là một trận sóng yên biển lặng, không có lấy một tia gợn sóng.

"Là cô ấy từ bỏ trước." Âm điệu lạnh lùng, không có lấy một chút độ ấm nào.

Thất Dạ khẽ cười một tiếng, "Quan hệ giữa hai người cũng chưa có xác định, nói cách khác, Hạ Thập Thất vẫn chưa phải là nữ nhân của cậu. Nếu đã như vậy, sao có thể nói là cô ấy từ bỏ trước?"

Thất Dạ ngồi xuống sofa, "Tôi đã đặt vé máy bay lúc một giờ sáng, thuận tiện đã bảo trợ lý của cậu đặt cho cậu một vé, có đi hay không, tự cậu quyết định."

Tịch Đình Ngự nhíu mày, giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, 11 giờ, còn hai tiếng nữa.

Chú ý tới tầm mắt của Tịch Đình Ngự, Thất Dạ một tay chống cằm, lạnh lùng nói, "Nghe nói Tịch Lãng đẩy lùi công việc mà lão gia tử giao cho, suốt đêm hôm qua bay tới thành phố B..."

"Hắn làm sao biết hành trình của Hạ Thập Thất?" Mày Tịch Đình Ngự nhíu chặt, đáy mắt có hàn quang chớp động.

Thất Dạ nhún vai, "Chuyện nhà các cậu, sao tôi biết được."

Vừa dứt lời, Tịch Đình Ngự liền cầm áo khoác vắt trên ghế lên, đi nhanh ra ngoài.

Đi tới cửa, hắn liền quay đầu lại nhìn Thất Dạ một cái, "Còn không đi?"

........

Thời điểm Hạ Thập Thất tỉnh ngủ là 3 giờ sáng, sờ soạng cầm lấy cái điện thoại, nghĩ muốn xuống giường đi uống nước.

"Tỉnh?" Tiếng nói khàn khàn ở bên tai vang lên, mang theo vài phần dụ hoặc không nói nên lời.

Hạ Thập Thất "ừ" một tiếng, sau đó hậu tri hậu giác mới phản ứng lại, đàn ông!

Xoay người, đập vào mắt chính là lồng ngực trần trụi, màu da tiểu mạch, gợi cảm tới cực điểm.

Tầm mắt dời lên trên, một gương mặt sắc sảo, tuấn tú như được điêu khắc liền thẳng tắp đâm vào trong mắt.

"Đại thúc?"

Hạ Thập Thất xoa xoa đôi mắt, xác định chính mình không hoa mắt, mới hoi: "Sao anh lại ở chỗ này?"

Tịch Đình Ngự chống giường ngồi dậy, thân thể lộ dần ra theo tấm chăn dần trượt xuống.

Hạ Thập Thất thấy được cơ bụng rắn chắc của hắn, cùng tuyến nhân ngư mê người kia...

Không thể không nói, đây đích xác là một nam nhân cực phẩm!

"Đi ngang qua, thuận tiện tới ở một đêm." Tịch Đình Ngự nhàn nhạt mở miệng, âm thanh rất ổn định, không có một chút dao động.

"Ở một đêm thì ở một đêm, anh cởϊ qυầи áo làm gì?" Lúc này, trọng điểm của Hạ Thập Thất căn bản không ở trên việc vì cái gì mà hắn sẽ xuất hiện ở chỗ này nữa.

"Tôi thích khỏa thân ngủ." Tịch Đình Ngự thong thả ung dung trả lời.

"Anh thích khỏa thân ngủ, có thể, nhưng mà... Sao anh lại chạy tới phòng tôi khỏa thân ngủ! Còn nữa, anh vào bằng cách nào?"

"Tôi ở khách sạn của mình, vào phòng nào còn cần người khác cho phép?"

Hạ Thập Thất: "..."

Xông loạn vào phòng người khác mà còn nói đến đúng lý hợp tình như vậy, quả nhiên là phù hợp với phong cách của hắn.

Cường thế!

Đúng rồi... "Đường Đậu Đậu đâu?"

"Ở phòng cách vách, Thất Dạ ở cùng."

"Thất Dạ?" Hạ Thập Thất đột nhiên nhíu mày, "Con nhóc đó vẫn còn là trẻ vị thành niên đó, làm sao có thể cùng người đàn ông khác ngủ chung?"

Nói xong liền xốc chăn lên muốn xuống giường.

Tịch Đình Ngự liền giữ lấy cánh tay của cô, nhẹ nhàng kéo một cái, Hạ Thập Thất đã nhào vào trong ngực hắn.

"Thất Dạ sẽ không làm gì cô ta. Hiện tại điều em cần làm bây giờ chính là giải thích với tôi một chút, tại sao lại ở chỗ này?"

Tịch Đình Ngự duỗi tay nắm lấy cằm Hạ Thập Thất, trong mắt hiện lên hàn quang nguy hiểm khiến cho người khác phải sợ hãi.

Hạ Thập Thất giãy giụa, "Anh buông tôi ra."

"Trả lời vấn đề của tôi!"

Tránh không được thoát cũng không xong, Hạ Thập Thất liền từ bỏ giãy giụa, "Tâm tình Đường Đậu Đậu không tốt, tôi bồi nó ra ngoài giải sầu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi