(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Đường Đậu Đậu không vui bĩu môi, giống như là đang lên án đối phương "Anh mới ngốc"!

Tịch Đình Ngự mặc kệ hai người, trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Thập Thất, ra lệnh: "Đi lên."

"Không cần, tự tôi đi được."

Ánh mắt Tịch Đình Ngự ngay tức khắc liền trầm hẳn xuống, "Hạ Thập Thất, em là tự mình ngoan ngoãn đi lên hay là để tôi vác em xuống núi?"

"..."

Hạ Thập Thất cuối cùng vẫn là bò lên lưng hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn.

Cảm giác được xúc cảm tinh tế mềm mại truyền tới cổ, đáy mắt Tịch Đình Ngự khẽ động, hai tay nâng chân Hạ Thập Thất lên, đem cô cõng ở trên lưng mình.

Tịch Lãng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó tìm cái cớ một mình đi tiếp lên trên núi.

Thất Dạ muốn thăm dò hành động của Tịch Lãng cho nên cũng không cùng Tịch Đình Ngự và Hạ Thập Thất xuống núi mà lôi kéo Đường Đậu Đậu đi theo phía sau Tịch Lãng lên núi.

"Bình thường thấy em ăn không nhiều lắm, sao lại nặng như vậy?" Tịch Đình Ngự đi được hai bước liền nhàn nhạt mở miệng.

"Tôi ăn cơm là nuôi hết vào chiều cao chứ không nuôi vào bề ngang đâu nhé, anh chẳng biết gì cả." Hạ Thập Thất bình tĩnh phản bác.

"Về sau cách xa Tịch Lãng một chút." Tịch Đình Ngự đột nhiên chuyển đề tài, thanh âm lạnh hơn, mơ hồ còn lộ ra vài phần hàn ý.

"Đại thúc, anh cho rằng tôi không nhìn rõ hắn đang nghĩ gì sao?" Hạ Thập Thất nhíu mày nói, "Gặp nhau ở thành phố B, nếu không phải là trùng hợp thì chính là hắn đang theo dõi tôi rồi."

"Còn không tính là ngốc." Tịch Đình Ngự nhướng mày, cảm giác được hô hấp ấm áp của Hạ Thập Thất phả vào bên tai mình, khóe môi không tự giác được dương lên.

"Trốn hai ngày rồi, nghĩ xong chưa?" Hắn hỏi.

Hạ Thập Thất trả lời: "Tôi không muốn ở chung với đàn ông."

"Yên tâm, tôi cũng không muốn ở chung với em, bất quá là tự lão gia tử nghĩ vậy mà thôi."

"Vậy tôi phải lo cái gì đây?"

"Lão gia tử đã nhận định em là người thích hợp nhất làm nữ nhân của tôi, cho nên em cần nghĩ cách ứng biến về sau đi."

"Vì cái gì mà tôi lại là người thích hợp nhất?"

"Bởi vì em có thể đánh nhau."

"Cái lí do gì kì vậy?"

"Như thế nào? Không hợp lý sao?"

"Loại gia đình giàu có như Tịch gia của anh, không phải là nên coi trọng môn đăng hộ đối sao? Tôi chỉ là một nữ lưu manh mà thôi."

"Lưu manh cũng có lưu manh đặc biệt." Tịch Đình Ngự siết chặt cánh tay đang ôm chân cô, đề phòng cô ngã xuống.

Hạ Thập Thất nhịn không được cười, "Đại thúc, tiêu chuẩn tuyển nữ nhân của anh cũng thật đơn giản."

Tịch Đình Ngự khẽ cười ra tiếng, "Em không còn con đường nào khác, chỉ có thể làm nữ nhân của tôi."

Thứ mà hắn coi trọng, từ trước tới nay đều sẽ nắm chặt trong tay, huống chi đây còn là nữ nhân hắn coi trọng!

Trên tai đột nhiên truyền tới một trận đau đớn, Tịch Đình Ngự theo bản năng nhăn mày.

Hạ Thập Thất nhả ra, nhìn dấu răng in trên vành tai của hắn, bá đạo tuyên bố: "Đại thúc, về sau anh chính là người đàn ông của Hạ Thập Thất này! Tôi sẽ che chở cho anh!"

Cô không biết rõ rốt cuộc mình có động tâm hay không, thế nhưng cô biết rõ, ít nhất thì bây giờ, cô đang ỷ lại vào hắn.

Trên đỉnh núi, phong cảnh vừa lúc đẹp nhất trong ngày.

Đường Đậu Đậu thở hổn hển dựa vào tay vịn trên đài ngắm cảnh, nhìn biển mây liên miên phía xa xa.

Cách đó không xa, Thất Dạ đang nhìn cô, khóe môi nở một nụ cười như có như không.

Tịch Lãng đứng bên cạnh hắn, liếc mắt nhìn một cái, nhịn không được cười một tiếng: "Xem ra Đường Đậu Đậu rất quan trọng với anh."

Thất Dạ thu lại ý cười, lạnh lùng liếc nhìn hắn, "Tôi không phải là cậu, sẽ không lấy tình cảm ra làm giao dịch."

"Sao anh biết tôi đối với Hạ Thập Thất không phải là thật lòng?" Tịch Lãng cười lạnh một tiếng, "Nếu tôi nói, tôi là thật sự thích cô ấy, anh có tin không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi