(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Người tới tham gia tiệc rượu từ thiện lần này, ít nhất có hơn phân nửa đều hiểu rất rõ Tịch Đình Ngự, biết rõ hắn là một người rất lãnh tình, những năm gần đây không có lấy một người phụ nữ có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Vừa mới bắt đầu còn có người cho rằng hắn cùng Hạ Thập Thất là gặp dịp thì chơi, có lệ vì Tịch lão gia tử mà thôi.

Nhưng hiện tại xem ra, cũng không có đơn giản như vậy.

Riêng thái độ của hắn cũng đã rất rõ ràng, hắn đứng ở bên phía Hạ Thập Thất, cứ cho như lần này Bạch Hạ thắng được Hạ Thập Thất thì cô ta cũng thua hoàn toàn trước mặt hắn.

"Đối phó với cô ta, dư sức." Hạ Thập Thất không chút để ý trả lời vấn đề của hắn.

Lúc trước ở phòng nghỉ, thực sự là chính cô đã không cẩn thận làm hỏng váy của cô ta, thế nhưng lúc ấy cô đã xin lỗi, mà Bạch Hạ cũng xác định là không có quan hệ gì với mình.

Không nghĩ tới, cô ta sẽ bất ngờ đâm cô một đao như vậy.

Tịch Đình Ngự hơi nhíu mày, thấp giọng nhắc nhở cô: "Bạch Hạ nói những lời đó, rõ ràng là sẽ không để em tùy tùy tiện tiện lấy một thứ đồ gì đó ra gán nợ. Cẩn thận một chút."

"Đã biết, đại thúc." Hạ Thập Thất liếc nhìn người trên đài một cái, thấy Bạch Hạ đang tươi cười nhìn mình, cô lại tới gần Tịch Đình Ngự hơn một chút.

Mà Bạch Hạ đứng bên trên đã sắp nhịn tới điên rồi, lại không thể không cố gắng bảo trì một mặt ôn nhu cao quý kia.

Cô ta tự an ủi trong lòng mình, vô luận là gia thế hay học thức, Hạ Thập Thất để kém xa mình, cứ cho là Ngự coi trọng Hạ Thập Thất thì cũng chỉ là cảm giác mới mẻ nhất thời mà thôi, sẽ không lâu dài được.

Ở trong suy nghĩ của cô ta, Hạ Thập Thất cùng loại phụ nữ chấp nhận bán hết tư sắc, dùng hết thủ đoạn để được ở bên người Ngự, đạt được mục đích của bản thân cũng chẳng khác gì nhau.

Cô ta muốn cho tất cả mọi người biết, trên thế giới này không có ai xứng với Ngự hơn cô ta.

"Hạ tiểu thư?"

Thấy Hạ Thập Thất không động, Bạch Hạ liền thử gọi một tiếng.

Ngay lập tức, tầm mắt mọi người lại đồng loạt nhất trí dừng trên người Hạ Thập Thất.

Nhưng cô lại vô cùng bình tĩnh, không có chút sốt ruột, hoảng loạn nào,

Bạch Hạ hơi sửng sốt, cô ta cứ nghĩ Hạ Thập Thất sẽ vô cùng rối loạn, không nghĩ tới cô lại bình tĩnh như vậy.

Không, không thể nhận thua, vị trí nữ chủ nhân tương lai của Tịch gia nhất định phải là của Bạch Hạ cô!

Nghĩ như vậy, trong mắt cô ta liền phát ra một tia sáng, tự tin tràn đầy mà nở nụ cười.

"Hạ tiểu thư, ông chủ Dương cùng tất cả mọi người ở đây, chỉ sợ là đợi đã lâu rồi." Nói xong liền quét mắt nhìn về phía những người bên dưới, "Mọi người hẳn là đang rất mong chờ xem, Hạ tiểu thư sẽ mang tới bất ngờ gì cho chúng ta, đúng không?"

Cố ý dùng danh nghĩa mọi người ở đây, lại thành công đem Hạ Thập Thất đẩy ra, một chiêu này của Bạch Hạ xác thật rất thông minh.

Ông chủ Dương trộm nhìn Tịch Đình Ngự, ngay lập tức liền thu hồi tầm mắt.

Nghĩ tới địa vị trên thương trường của hắn cùng với phong cách hành sự sát phạt quyết đoán kia, toàn thân ông chủ Dương liền run lên, cảm thấy lần này mình là đang chơi lớn rồi.

Bạch Hạ nói Hạ Thập Thất không mang đồ vật nào tới quyên tặng, cũng không cho cô lấy tiền để đền, vậy thì chỉ còn có một cách, đó chính là lấy đồ vật mang theo người ra thay thế.

Nhưng mà tham gia những trường hợp như thế này, mặc kệ là nam hay nữ cũng sẽ không mang quá nhiều đồ vật có giá trị ở trên người, đặc biệt là phụ nữ, nhiều lắm cũng chỉ đeo vài bộ trang sức mà thôi.

Nghĩ tới đây, ông chủ Dương nhịn không được toát mồ hôi lạnh...

Ai dám lấy trang sức trên người nữ nhân của Tịch Đình Ngự chứ!

Đối mặt với từng bước ép sát của Bạch Hạ, Hạ Thập Thất cảm thấy một người phụ nữ thông minh không nên chấp nhất vì một người đàn ông muốn mà không được như vậy.

Lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình, tuấn mỹ yêu nghiệt, cho dù chỉ có một cái biểu cảm lạnh tanh kia cũng có thể khiến cho con gái nhà người ta trầm mê vào trong đó.

Mà Bạch Hạ, chính là một ví dụ điển hình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi