(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Giá trị cứ tiếp tục tăng lên, xem ra lần này đại đa số những người có mặt ở đây đều quyết tâm nhất định phải có được ngọc Như Ý.

Hạ Thập Thất cũng đi theo xem náo nhiệt, mỗi lần Trịnh Vũ giơ thẻ, cô đều tăng lên theo một ngàn tệ.

Thời điểm ngọc Như Ý bị kêu lên tới giá 320 vạn đã có vài người liên tiếp bỏ quyền, cũng không còn kịch liệt như vừa rồi nữa, chỉ còn có ít ỏi mấy người vẫn cố gắng cầm cự.

Rất nhanh, những người khác cũng lục tục bỏ cuộc, cuối cùng cũng chỉ còn có hai người Hạ Thập Thất và Trịnh Vũ.

"350 vạn!"

Trịnh Vũ giơ cao thẻ bài trong tay, đem giá cả nâng lên một bậc mới.

"350 vạn lẻ một ngàn." Hạ Thập Thất giơ thẻ, lười nhác ngáp một cái.

"360 vạn!" Trịnh Vũ vẫn tiếp tục giơ thẻ.

"360 vạn lẻ một ngàn."

"400 vạn!" Trịnh Vũ một hơi tăng lên mấy chục vạn.

Hạ Thập Thất cảm thấy thời cơ đã tới, vì thế không hề tăng giá nữa, bỏ quyền.

Nửa phút chờ đợi qua đi, người đấu giá gõ vang búa gỗ: "400 vạn lần một!"

Không ai tăng giá.

Người bán đấu giá liền gõ thêm tiếng thứ hai: "400 vạn lần hai!"

Vẫn không có người nào tăng giá.

Lúc này, người bán đấu giá liền gõ một tiếng búa kết thúc: "400 vạn lần ba! Chúc mừng vị nữ sĩ này đã có được vật phẩm ngọc Như Ý."

Thời điểm người bán đấu giá cất cao giọng tuyên bố, một nhân viên công tác vội vàng đi lên đài, thì thầm vài câu với người bán đấu giá.

Người bán đấu giá nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó liền quay đầu nhìn về phía Trịnh Vũ ngồi ở hàng phía trước, nói: "Vị nữ sĩ này, căn cứ vào việc kiểm tra đối chiếu của nhân viên công tác, tài sản thế chấp của ngài tại hội trường này không đủ 400 vạn, nói cách khác, ngài không có quyền lợi tiến hành bất luận loại đấu giá nào vượt qua tài chính của ngài. Mời ngài cho chúng tôi một lời giải thích."

Ngay tức khắc, cả hội trường "ồ" lên một tiếng, cơ hồ là tất cả mọi người đều không thể lí giải nổi hành động của Trịnh Vũ, biết rõ tài chính của mình không đủ, thế nhưng vẫn cố tình tranh giành bằng được, đem một vật phẩm kêu lên đến giá trên trời.

"Không có tiền còn tới xem náo nhiệt, thật đúng là không biết trời cao đất rộng. Giờ thì tốt rồi, làm ra chuyện xấu hổ tới như vậy." Có người nhịn không được trào phúng Trịnh Vũ một câu.

"Chính mình có bao nhiêu tiền còn không biết sao? Giá kêu lên vượt qua tài sản của mình thì nên dừng lại là được rồi, thật không biết có phải cô ta không có đầu óc hay không nữa."

"Cô gái, hành vi này của cô thật sự là không có đạo đức, người tới tham gia hội đấu giá ngày hôm nay, một giây của ai cũng đáng giá hàng chục, thậm chí hàng trăm vạn. Cô náo loạn ra cái dạng này, trì hoãn bao nhiêu thời gian của chúng tôi, hai chúng tôi tổn thất biết bao nhiêu tiền." Có người chỉ trích Trịnh Vũ.

"Xin mọi người an tĩnh lại ạ." Người đấu giá ra hiệu cho những người ở đây, sau đó nói: "Căn cứ vào quy tắc bán đấu giá, những ai kêu giá của vật phẩm vượt quá tài chính của mình đều sẽ bị khấu trừ tài sản sở hữu ở hội trường, không được lấy trở về. Hơn nữa sẽ bị liệt vào danh sách đen, lần sau sẽ không có cách nào tham gia bất kì hội đấu giá nào nữa."

Thời điểm tiến vào đăng kí, Hạ Thập Thất đã cố ý đọc một lượt quy tắc bán đấu giá, bởi vì tài chính của cô không đủ cho nên những quy tắc này cô nhớ rất rõ ràng.

Cũng bởi là vì nhớ rõ ràng cho nên cô mới cố tình tranh giành với Trịnh Vũ, dù sao cô cũng không thể giành được ngọc Như Ý, vậy thì bồi Trịnh Vũ chơi một chút cũng được.

Kết quả này, thật sự là làm cho lòng người thoải mái.

Thời điểm bị người người trong hội trường đem ra chỉ trích, Trịnh Vũ tức giận tới đỏ mắt, hét lớn: "Các người đều là lũ thương gia lòng dạ hiểm ác, có bản lĩnh thì chờ đi, lão tử nhất định sẽ trả thù các người!!!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi