(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Hạ Thập Thất cùng Đường Đậu Đậu nghe thấy mọi người xung quanh đều đang thảo luận về Tịch Đình Ngự, lúc này mới chú ý tới hắn đã đi về phía bên này.

"Đại thúc, anh về rồi."

Hạ Thập Thất ngồi trên bàn, đong đưa hai chân thon dài thẳng tắp, tà tà khí khí cười.

Tịch Đình Ngự cau mày đi qua, không nói một lời, trực tiếp đem người ở trên bàn kéo xuống.

Động tác bá đạo mà cường thế.

Đường Đậu Đậu tức khắc bị hai người "nhồi cẩu lương".

Cô nhóc còn chưa yêu bao giờ, lại thầm thích một người đàn ông đối với mình lúc nóng lúc lạnh, thế nên bây giờ nhìn thấy Hạ Thập Thất cùng Tịch Đình Ngự thực hiện hành vi ngược cẩu liền cảm thấy không cam lòng.

Cô nàng không phục, từ trên bàn nhảy xuống, duỗi tay muốn kéo Hạ Thập Thất đi.

Kết quả là Tịch Đình Ngự nghiêng người một cái, đem Hạ Thập Thất bảo hộ ở trong ngực, trong con ngươi sâu thẳm có ý tứ rất rõ ràng, giống như đang cảnh cáo: Nữ nhân của tôi, cô vẫn nên bớt đụng chạm đi.

Đường Đậu Đậu hừ một tiếng, vẻ mặt khó chịu nhìn người đàn ông có khí tràng cường đại trước mặt, lại bởi vì chiều cao chênh lệch quá lớn nên cô nhóc chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn.

"Hửm?" Tịch Đình Ngự híp híp mắt, "Sòng bạc của Hạ gia tiếp khách như vậy sao?"

Đường Đậu Đậu cảm thấy cứ ngẩng đầu nói chuyện như thế này sẽ càng làm cho mình thêm yếu đuối, vì thế phất phất tay.

Đám anh em bên cạnh đều không hiểu ý tứ của cô nàng, bốn mắt nhìn nhau, vẫn chậm chạp không có làm ra động tác gì.

Đường Đậu Đậu đợi hồi lâu cũng không chờ thấy người mang đồ cô nhóc muốn tới, lại nghe thấy Hạ Thập Thất cười khẽ một tiếng.

"Nhìn cái gì mà nhìn! Đi mang ghế tới!"

Đám anh em bị Đường Đậu Đậu gào liền run rẩy cả người, lập tức đi lấy ghế tới đây cho cô.

Đường Đậu Đậu "khụ" vài tiếng, sau đó đứng ở trên ghế, cảm thấy độ cao vừa phải, cuối cùng cũng có tự tin.

"Anh rể tương lai, tôi nghe nói anh có cái gì mà "bạn gái cũ", mấy ngày trước ở tiệc rượu khi dễ Thập Thất có đúng không?"

Tịch Đình Ngự đã lâu không gặp được người nào dám làm càn nói chuyện với hắn như vậy.

Con ngươi hắn tỏa ra sự nguy hiểm, cúi đầu nhìn cô gái bị hắn giam trong ngực, trầm giọng nói: "Em gái em cùng em thực sự rất giống nhau."

"Cái gì cơ?"

"Cả gan làm loạn."

Hạ Thập Thất cười, "Đại thúc, anh vẫn nên nghĩ xem nên trả lời nó thế nào đi."

Rốt cuộc thì Đường Đậu Đậu cũng không phải đèn đã cạn dầu.

Tịch Đình Ngự có chút bội phục Hạ Duyên Bân, hắn thế mà có thể dạy ra được hai đứa con gái hoang dã như vậy.

"Tôi không có bạn gái cũ." Hắn nhàn nhạt mở miệng, sau đó có ý tứ nhìn về phía Hạ Thập Thất: "Nếu nhất định phải có, thì cũng chỉ có một người."

"Cho nên ý của anh là muốn chia tay với Thập Thất, sau đó để chị ấy làm bạn gái cũ của anh?"

Tịch Đình Ngự bất động thanh sắc nhướng mày, "Làm vợ của tôi, cô ấy chính là bạn gái cũ của tôi."

Đường Đậu Đậu ngốc trệ: "..." Đây là loại mạch não gì chứ...

Hạ Thập Thất nén cười, ý bảo Đường Đậu Đậu tiếp tục chơi, cô đảm bảo sẽ không nhúng tay.

"Đừng có giảo biện!" Đường Đậu Đậu hừ một tiếng, "Chính là cái cô tên Bạch Hạ kia, tôi đều nghe nói hết rồi."

"Anh rể tương lai! Anh đừng có nói cái gì mà là cái cô Bạch Hạ kia tự mình đa tình nhé. Tôi biết cả nhà anh đều yêu thích cô ta, muốn để cho cô ta làm vợ anh!"

Tịch Đình Ngự đem ánh mắt hung ác nham hiểm dừng ở trên người Hạ Thập Thất, lộ ra một loại uy hiếp.

Hạ Thập Thất đương nhiên biết, hắn là không muốn so đo với một đứa nhóc vị thành viên như Đường Đậu Đậu.

Nhưng mà nha đầu kia khó có khi chơi đến vui vẻ, cô tự nhiên sẽ không ngăn lại.

Cho nên Hạ Thập Thất liền tránh đi tầm mắt nóng rực của hắn, nhìn về phía khác.

Đường Đậu Đậu ho một tiếng, "Anh rể tương lai, nếu hôm nay anh đã tới sòng bạc của nhà chúng tôi rồi, vậy thì đánh cược một ván đi. Nếu thắng, Thập Thất sẽ tùy ý để anh mang đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi