(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

----------------------

Người đàn ông đem bài trong tay lật lên, ném xuống mặt bàn, sau đó dựa lưng vào ghế, nhàn nhã khẽ cười một tiếng.

Tịch Đình Ngự mở lá bài của mình ra, là 3 và K, nói cách khác, hiện tại hắn cũng chỉ có ba điểm.

Mà người đàn ông kia có hai lá bài 6 và 9, cộng lại là 15 tức là hắn ta có 5 điểm, so với Tịch Đình Ngự thì lớn hơn, thế nhưng theo quy tắc thì Tịch Đình Ngự còn có thể bốc lá bài thứ ba.

Nếu Tịch Đình Ngự bốc được 2 thì sẽ hòa, chỉ khi bốc được 3, 4, 5, 6, mới có thể giành chiến thắng.

Thế nhưng nếu Tịch Đình Ngự bốc phải lá A, 7, 8, 9 thì hắn sẽ thua.

Xác suất có thể thắng thua chính là 50-50.

Tịch Đình Ngự nhận lấy bài, chậm rãi bốc một lá.

Hạ Thập Thất lãnh đạm hút thuốc, mà Đường Đậu Đậu đứng bên cạnh đã khẩn trương tới mức thò đầu qua.

Người vây xem xung quanh còn khẩn trương hơn cả Đường Đậu Đậu, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang bốc bài của hắn, nhỏ giọng niệm "6, 6, 6, nhất định là 6."

Mà những người hy vọng Tịch Đình Ngự thua trận này lại không dám phát ra tiếng, chỉ sợ đắc tội phải bá chủ toàn cái Dạ Thành này sẽ rất thê thảm.

Tịch Đình Ngự lật bài, ném ở trên bàn, là 5 bích.

8 điểm!

Người chia bài kiểm tra điểm số của hai người lại một lần nữa, nói: "Ngự thiếu thắng."

Ngay lập tức, đám người xung quanh cười rộ lên, mà đám người mang vẻ mặt đưa đám lại không dám biểu hiện quá rõ ràng.

Đến cả Đường Đậu Đậu vẫn luôn khẩn trương cũng thở nhẹ ra, quay đầu nhìn về phía Hạ Thập Thất, dùng ánh mắt không cần nói cũng biết biểu đạt ý tứ của mình: Anh rể tương lai quả nhiên rất lợi hại!

Hạ Thập Thất cũng không nói gì, chỉ cười một tiếng, một bộ dáng hiểu rất rõ.

Người chia bài lại một lần nữa làm cho nhóm quần chúng phải đọc thần chú. Lần này, Hạ Thập Thất cầm ra nhiều tiền hơn cược cho Tịch Đình Ngự thắng.

Đường Đậu Đậu cùng một đám quần chúng nhìn thấy cũng đều làm theo Hạ Thập Thất.

Như vậy liền thấy, tình cảnh trên bàn khó tránh khỏi có chút khó coi.

Đường Đậu Đậu dùng ngón tay đung đưa điếu thuốc trong miệng, hít một ngụm rồi nhả ra, lại tiến tới bên tai Hạ Thập Thất, nhỏ giọng nói: "Tiền đặt cược cho anh rể tương lai nhiều quá, cứ cho là thắng đi nữa thì sòng bạc chúng ta cũng không thể bơm nước a."

Hạ Thập Thất liếc nhìn cô nàng một cái, "Đâu ra nhiều như vậy, sợ là sòng bạc nước chảy không đủ, sẽ đem tiền thắng cược của mày đi đền nha."

Đường Đậu Đậu bĩu môi, "Sao không phải là tiền của chị chứ? Dù sao thì anh rể tương lai cũng có nhiều tiền như vậy, mà anh ta còn không phải là của chị sao?"

Hạ Thập Thất: "..."

Ván thứ hai.

Lần này vẫn như lần trước, chỉ có Tịch Đình Ngự và người đàn ông kia chơi.

Hắn đem tiền cược trong tay ném ra ngoài, người đàn ông  kia cũng theo đó mà ném ra hai trăm vạn.

Hắn ta không nói lời nào, thần sắc nhàn nhã dựa vào lưng ghế, tuy trên mặt tràn đầy ý cười thế nhưng trong ánh mắt đều là âm lãnh, "Cả hai lần đặt cọc của Ngự thiếu đều là showhand* nha, xem ra thật đúng là rồng tới nhà tôm chơi, đâu giống như những người nghèo như chúng ta chứ. Nào nào, mời Ngự thiếu lật bài trước."

*Showhand: Trong tiếng anh thì show có nghĩa là xem, hand là tay. Nhưng trong bài bạc thì showhand được hiểu như là lấy toàn bộ tiền vốn ra đặt cọc.

Từ trước tới nay Tịch Đình Ngự đều chưa từng khách khí với ai, hắn giơ tay lật bài lên, mỗi một động tác đều thể hiện ra phong phạm của một bậc bá chủ vương giả trên thương trường.

Hạ Thập Thất ngồi bên cạnh cúi đầu nhìn bài của hắn, môi đỏ hé mở: "9 cơ, 8 bích, tổng là 7 điểm."

Người đàn ông ngồi đối diện bật cười một tiếng, tay chống lấy bàn làm điểm tựa, lật mở hai tấm bài poker, là một con 4 tép và A rô.

Hắn ta lớn mật nói với Tịch Đình Ngự đối diện, "Ngự thiếu cũng nên cẩn thận, nếu như tôi bốc phải lá số 3 hoặc là số 4 thì anh chắc chắn sẽ thua đấy."

Tịch Đình Ngự lại không tỏ vẻ gì, nhìn người đàn ông đang chia bài, môi mỏng khẽ nhếch: "Tôi sợ cậu không có cái vận khí này."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi