(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

---------------------

"Oa... Oáp..."

Hạ Thập Thất cảm thấy có chút mệt rã rời, lười biếng ngáp một cái, kết quả lại vô ý phát ra thanh âm.

Thời điểm Tịch Đình Ngự nhìn qua phía cô, ánh mắt của hắn rất sâu, mang theo vài phần ý vị tìm kiếm.

"Nhìn cái gì mà nhìn, thời điểm Tịch tiên sinh bàn chuyện làm ăn không cho phép người khác quấy rầy, mau đi đi."

Trợ lý của Tịch Đình Ngự lập tức đuổi người, kết quả lại chọc cho Hạ Thập Thất khó chịu, "Chân tôi mỏi rồi, tý nữa mới muốn đi cơ."

Nói xong liền nghênh ngang đi tới vị trí phía sau Tịch Đình Ngự ngồi xuống, làm bộ làm tịch xoa xoa chân.

Trợ lý của Tịch Đình Ngự hoàn toàn có đủ năng lực trực tiếp ném cô ra khỏi hội trường, thế nhưng vì ngại thân phận là con gái của cô cho nên vẫn không xuống tay, không nghĩ tới cô thế mà còn được nước lấn tới ngồi xuống phía sau Tịch Đình Ngự.

"Vị tiểu thư này, phiền cô tránh đi một lát, tiên sinh của chúng tôi cùng người phụ trách đang có chuyện quan trọng cần bàn." Cứng không được, vậy thì dùng mềm.

"Mỏi chân?" Hạ Thập Thất vẫn đang xoa chân, chỉ là cô trời sinh đã không phải là một người biết diễn kịch, trợ lý của Tịch Đình Ngự liếc một cái liền có thể nhìn thấu được, "Tôi thấy, là răng cô mỏi thì đúng hơn."

"Phải phải, răng tôi cũng mỏi." Hạ Thập Thất thuận miệng phụ họa.

"..."

Tịch Đình Ngự quay đầu liếc Hạ Thập Thất một cái, có chút không vui nhíu nhíu mày, ngay sau đó lại đem tầm mắt rời đi, làm như không có hứng thú với cô.

Hạ Thập Thất chỉ muốn nói, này thật sự là quá coi thường sự tồn tại của cô rồi, tốt xấu gì thì lúc học cấp ba, cô cũng là hoa khôi của trường, là nữ thần trong lòng không biết bao nhiêu nam sinh đấy.

"Tịch tiên sinh..."

Trợ lý vốn định trưng cầu ý kiến của Tịch Đình Ngự, không ngờ còn chưa có nói xong, Tịch Đình Ngự đã lạnh lùng nói một câu: "Nói chuyện chính."

"Vâng."

Trợ lý đem ý tứ của Tịch Đình Ngự nói lại cho người phụ trách, người phụ trách biết được hắn muốn dùng 300 vạn mua vật phẩm cuối cùng kia thì hơi do dự trong chốc lát, sau đó nói: "Tịch tiên sinh, không phải là tôi không chịu đem ngọc Như Ý bán cho ngài, chỉ là bán đấu giá cũng có quy tắc của nó. Phàm là vật phẩm không thể đấu giá ra ngoài hoặc là vật chưa được mang đi đấu giá thì đều không thể mua bán. Nếu chúng tôi không tuân theo quy củ, đem đồ vật bán lại cho ngài, bị truyền ra thì sẽ có ảnh hưởng không tốt."

"Không phải là không hợp quy tắc, là chê tiền ít đi." Hạ Thập Thất quên mất chuyện cái chân "mỏi" kia của mình, vừa bắt chéo chân vừa nghịch nghịch bật lửa, yên lặng mà cắm một câu vào.

Người phụ trách tức giận, ông ta trừng mắt liếc Hạ Thập Thất một cái, gấp gáp giải thích với Tịch Đình Ngự: "Tịch tiên sinh, tôi không hề có ý tứ kia, ngài mua nó với giá 300 vạn thật sự đã được xem như giá trên trời, tôi cũng không dám chê ít. Chỉ là tôi đang làm việc theo quy tắc mà thôi, rốt cuộc thì ngọc Như Ý bán được bao nhiêu, tiền cũng không vào được túi tôi, cho nên mong tiên sinh thông cảm cho."

"Anh cho hắn 500 vạn, hắn nhất định sẽ bán cho anh." Hạ Thập Thất cũng không ngẩng đầu lên, nói một câu.

Lực chú ý của cô đều tập trung ở chiếc bật lửa trong tay, rõ ràng chỉ là một cái bật lửa bình thường đến không thể bình thường hơn, lại bị cô chơi ra đủ loại kiểu. Thời điểm nó bùng cháy lên, cô liền không ngừng xoay tròn, đem ngọn lửa tạo thành từng độ cong hoàn mỹ.

Người phụ trách cảm thấy mình bị bà cô nhỏ không biết chạy từ nơi nào tới đây chơi hỏng rồi, ông ta xấu hổ nhìn Hạ Thập Thất một cái, dùng ánh mắt uy hiếp cảnh cáo cô, tốt nhất là đừng nên quấy rối, bằng không ông ta sẽ không để yên.

Hạ Thập Thất lại không phải loại ăn chay, cô sẽ không bị ảnh hưởng bởi sự uy hiếp của ông ta, vì thế liền nói: "Vật phẩm tư mà bán giá cao, bọn họ có trích phần trăm. 1%"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi