(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

"Nghe nói cô bạn nhỏ của cậu đang bị người ta đùa giỡn ở Nam Loan."

Thời điểm nhận được điện thoại của Tịch Đình Ngự, Thất Dạ còn đang đi công tác, công ty vừa mới thành lập cho nên có rất nhiều chuyện cần đích thân hắn làm, thế cho nên gần đây hắn vẫn luôn bận rộn, cũng không có liên lạc với Đường Đậu Đậu.

"Cô ấy bị đùa giỡn, vậy nữ nhân của cậu hẳn là cũng không tránh được kiếp nạn này đi." Thất Dạ nhàn nhạt mở miệng, "Nếu cậu rảnh như vậy thì phái vài người đi qua nhìn xem."

Đối với chuyện Đường Đậu Đậu bị đùa giỡn, Thất Dạ cũng không tin lắm.

Bởi vì hắn đã nhìn Đường Đậu Đậu lớn lên từ nhỏ, tuy rằng cô nhóc thoạt nhìn thì vô tâm vô phổi, thế nhưng lại không phải là một cô gái nhu nhược, yếu ớt.

Nói cô nhóc đùa giỡn người khác thì còn hợp lý hơn.

Huống hồ lại còn đi theo bên người Hạ Thập Thất, hẳn là cũng không có ai dám lại gần Đường Đậu Đậu.

Rốt cuộc thì đó cũng là một nữ lưu manh hung hãn.

Dừng một chút, Tịch Đình Ngự khẽ cười một tiếng, nhìn đoạn video đang chiếu trên máy tính bảng, cô gái nhỏ bên trong dùng chai bia đặt trên cổ người khác, không có một chút nào gọi là sợ hãi.

Ý cười nơi khóe môi của hắn không ngừng gia tăng, đáp lại vài câu cứng nhắc rồi cúp điện thoại, đứng dậy cầm áo khoác tây trang bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Trợ lý thấy hắn vội vã rời đi liền đi theo phía sau dò hỏi: "Ngự thiếu, ngài có việc cần làm sao?"

"Ừm."

"Vậy hội nghị nửa tiếng nữa..."

"Lùi."

.........

Hạ Thập Thất cùng Đường Đậu Đậu bị một đám người chặn lại ở chỗ cách bến đò không xa.

Đối phương đại khái là có hai mươi cười, mỗi người đều hung hãn như nhau.

"Nghe nói hai cô gây chuyện trên địa bàn của Hổ ca?"

Người cầm đầu cười lạnh tiến lên một bước, ước lượng cân nặng của chiếc gậy trong tay.

Hạ Thập Thất không nói lời nào, cả người dựa vào bên cạnh cột điện, từ túi quần móc ra một hộp thuốc lá, rút ra một điếu rồi ngậm vào trong miệng.

Châm lửa, hít sâu một hơi,

Một làn khói trắng tràn ra từ khóe miệng của cô, dọc theo không khí chậm rãi bay lên...

Đem hộp thuốc ném cho Đường Đậu Đậu, Hạ Thập Thất mới lười nhác liếc nhìn người đàn ông trước mặt, "Chẳng lẽ người Bắc Loan bọn tôi tới Nam Loan mua đồ ăn cũng được gọi là gây chuyện?"

"Cô ăn cái gì tôi mặc kệ, quan trọng là cô ở địa bàn của Hổ ca động thủ đánh người." Người đàn ông cười lạnh một tiếng, "Kể cả là người Bắc Loan hay Đông Loan thì cũng vậy cả!"

"Sao anh nói chuyện vô lí thế. Có người động tay động chân với tôi, tôi không phản kháng, chẳng lẽ còn phải phối hợp với hắn, cởϊ qυầи áo ra để cho hắn sờ sao?" Hạ Thập Thất hút một hơi, môi mỏng khẽ nhếch, phả ra một làn khói trắng.

"Phải đấy!" Đường Đậu Đậu phụ họa.

Người đàn ông khinh miệt nhìn hai người, "Bớt nói nhảm với bọn tao đi. Hôm nay tao cho hai chúng mày hai đường đi. Một, tới trước mặt Hổ ca nói xin lỗi. Hai, lấy tiền tới chuộc người. Nếu không thì cũng đừng nghĩ có thể rời đi nơi này một cách an toàn! Tên gì? Ở nơi nào? Nhanh báo cho bọn tao!"

"Hạ Thập Thất." Hạ Thập Thất cười, "Số nhà 17 đường Bắc Loan."

"Hạ Thập Bát." Đường Đậu Đậu cũng phi thường phối hợp báo tên mình, sau đó nói: "Ở cùng một chỗ với chị ấy."

Số nhà 17 đường Bắc Loan?

Phàm là người hoành hành ở trong giới hắc đạo, không ai là không biết tới địa chỉ số nhà 17 đường Bắc Loan.

Đó chính là nơi Hạ Duyên Bân, lão đại của khu Doanh ở!!

Hạ Thập Thất, Hạ Thập Bát,... Hạ... họ Hạ...

Chẳng lẽ hai con nhóc thoạt nhìn còn chưa thành niên này chính là con gái của Hạ Duyên Bân? Là hai nữ lưu manh hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, bài bạc gì đó cũng đều chơi qua kia!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi