(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

----------------------

"Cô..." Người phụ nữ thiếu chút nữa là ngất đi.

"Đều nói cách ba tuổi là cả một thế hệ, cô lại hơn tôi tận sáu tuổi liền, nói như vậy, tôi không gọi cô là bác gái thì gọi là gì bây giờ?"

"Anh yêu!" Nói không lại Hạ Thập Thất, người phụ nữ đành phải nhờ sự giúp đỡ của người đàn ông bên cạnh, cô ta lôi kéo cánh tay của hắn ta, lắc lắc qua lại, làm nũng: "Em mặc kệ, hôm nay em muốn ngồi ở chỗ này."

Nhìn nữ nhân trang điểm đậm trước mặt, lại nhìn người đàn ông vừa lùn vừa béo bên cạnh cô ta, Hạ Thập Thất cũng không có ý muốn đứng dậy, mà lại lấy bật lửa ra thưởng thức.

Người đàn ông kia dùng ánh mắt hết sức lộ liễu nhìn Hạ Thập Thất, sau đó mới mở miệng dỗ dành người phụ nữ của mình: "Được được được, bảo bối, chúng ta ngồi chỗ này."

Nói xong, hắn liền nhìn về phía phục vụ: "Có nghe thấy không, chúng ta muốn vị trí này!"

Vẻ mặt của phục vụ đứng ở một bên vô cùng khó xử.

Kỳ thật ban nãy lúc đôi nam nữ này đi vào nhà ăn nhìn rất cao ngạo, cô cũng có để ý một chút, nhìn thấy giám đốc đích thân tiến lên đón, cô liền đoán ra được thân phận của đối phương không hề đơn giản.

Lúc sau thì mới biết, người đàn ông này là quan viên* tới từ thành phố A.

*Quan viên: Người làm quan.

Nếu như đã là quan, vậy thì một dân thường nhỏ bé như các cô chắc chắn là không thể đắc tội nổi.

Nháo thành như vậy, phục vụ có chút không biết xử lí như thế nào, thiên vị một bên thì cũng không được, cho nên đành phải gọi giám đốc tới.

Giám đốc biết chuyện liền vội vàng chạy tới giảng hòa, thế nhưng người đàn ông cùng cô gái kia nhất định không chịu nhượng bộ, một hai phải ngồi ở vị trí của Hạ Thập Thất mới chịu.

Nếu như đối phương nói chuyện dễ nghe một chút, thật sự muốn ngồi ở chỗ này thì có lẽ Hạ Thập Thất sẽ nhường, thế nhưng hiện tại, bọn họ rõ ràng là đang cướp đoạt.

Muốn có thì cô sẽ nhường.

Thế nhưng đã cướp đoạt thì đừng hòng cô chịu thua.

Lười nhác dựa vào ghế sofa, hai chân thon dài bắt chéo vào nhau, châm một điếu thuốc, một bên chơi điện thoại, một bên hút thuốc lá.

Chính là không để ý tới bọn họ.

"Vị tiểu thư này, cô xem, có thể nhường vị trí này được không?"

Vị trí là do trợ lí của Tịch Đình Ngự đặt, dựa theo phân phó của Tịch Đình Ngự là dùng tên của Hạ Thập Thất.

Cho nên toàn bộ người trong nhà hàng đều không biết, chỗ này là chỗ mà Tịch Đình Ngự đặt.

Mà giám đốc nhà hàng cũng cảm thấy, Hạ Thập Thất ăn mặc rất bình thường, cũng không phải hàng hiệu đắt tiền gì, có đắc tội với cô hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn.

Dù vị trí là do cô đặt trước, thế nhưng lại không thể vì đắc tội vị nhân sĩ trên quan trường này mà để lại cho cô được. Cho nên ông ta đành phải cắn răng, lại mở miệng một lần nữa: "Vị tiểu thư này, nếu như cô nguyện ý nhường chỗ thì bữa ăn ngày hôm nay của cô, chúng tôi sẽ miễn phí hoàn toàn."

Hạ Thập Thất ngửa đầu, chậm rãi phun ra một vòng khói, sau đó cười một cái: "Nói như kiểu là tôi không trả nổi tiền ấy nhỉ?"

Khói thuốc lá tràn ngập trong không khí, lại chậm rãi tiêu tan, lưu lại một cỗ hương vị thuốc lá nhàn nhạt.

Thấy Hạ Thập Thất nói thế nào cũng không chịu nhường, người phụ nữ kia nhịn không được liền tiến lên túm chặt lấy tay của cô kéo tới, sau đó dùng sức đẩy một cái.

Vốn dĩ cô ta cũng không có hảo tâm gì, thời điểm thu hồi tay, móng tay còn cố ý cắt một vết trên cổ tay của Hạ Thập Thất.

Hạ Thập Thất đánh nhau rất nhiều, số lần bị thương cũng không ít, thế nhưng bị người đả thương như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Cô lùi về sau hai bước, đỡ lấy bàn ăn đứng vững lại, sau đó cau mày nhìn tay mình, một vết trầy thật dài, chảy ra một chút máu.

Người phụ nữ kia thấy cô nhăn mày liền nghĩ rằng cô đau tới không chịu nổi, đắc ý dựa vào trên người người đàn ông của mình, cười khanh khách.

Đinh~

Cửa thang máy mở ra.

Tịch Đình Ngự đi từ bên trong ra, vừa lúc nhìn thấy một màn như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi