(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

---------------------

Con xe đen đang từ từ chạy trên đường liền đề cao tốc độ, cuốn lên một đường tro bụi.

Khu phố Doanh ở phía Bắc ở Dạ Thành là khu nổi tiếng rất loạn, là địa bàn đóng quân của bọn du côn, lưu manh đường phố, chung quanh con đường đan xen rất nhiều ngõ ngách nhỏ, nếu như người bên ngoài mà đi vào sẽ rất khó có thể đi ra.

Ô tô chạy một đường như bay, thời điểm tới gần khu phố Doanh cũng vừa lúc là giữa trưa, ánh mặt trời chói chang tràn ngập toàn bộ phía chân trời, nhìn từ xa giống như một biển lửa lớn.

"Tịch tiên sinh, tới rồi."

Trợ lý bên ghế phó lái dẫn đầu bước xuống xe, kéo ra cửa xe phía sau, cung kính khom lưng.

Tịch Đình Ngự gật gật đầu, ghé mắt nhìn về phía cô gái nằm ngủ trên đùi mình, lại còn ngủ tới rất say, đáy mắt hắn khẽ nhúc nhích.

Hắn nửa ngày cũng không có động tĩnh, chỉ là nhìn nữ nhân tới ngủ cũng cắn đầu ngón tay này thật sâu, cảm xúc nơi đáy mắt không rõ lắm, gương mặt góc cạnh rõ ràng ẩn chứa ý cười.

Trợ lý đứng bên ngoài lại có hơi sốt ruột, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Tịch tiên sinh, hội đồng quản trị sẽ bắt đầu họp vào nửa giờ tới, ngài..."

Một ánh mắt hung ác sắc bén nhìn qua đây, trợ lý nhịn không được run lên một chút, ngay sau đó liền lui về phía sau, cung kính đứng ở một bên, an tĩnh ngậm miệng chờ.

Đúng lúc này, xung quanh truyền đến một trận xôn xao, theo sau đó là một trận hét loạn.

Mày kiếm của Tịch Đình Ngự khẽ nhăn lại, nhìn về phía trợ lý ở bên ngoài, ý bảo hắn đi xem.

Trợ lý hiểu ý, đi tới xem chuyện gì đang xảy ra, không tới vài phút liền đi vòng trở về: "Tịch tiên sinh, là mấy tên côn đồ gây chuyện, nghe nói là muốn cướp địa bàn."

"Ồ?" Tịch Đình Ngự ý vị thâm trường híp híp mắt, ngay sau đó duỗi tay phủ lên mặt Hạ Thập Thất.

Làn da trơn bóng, cảm xúc tinh tế.

Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng lướt qua trên mặt cô, sau đó, ở trên cái má hồng nhuận kia nhéo một cái.

Môi mỏng hơi giương lên, lực đạo trên tay lại tăng thêm một chút.

"A đau!"

Hạ Thập Thất đang mơ đẹp, đột nhiên bị bừng tỉnh, há miệng bất mãn kêu một tiếng.

Cô mở to mắt, còn có chút mê mang, chỉ mơ có một lúc thôi mà trong đầu có rất nhiều hình ảnh đan xen vào nhau, có chút không phân biệt rõ tình huống lúc này.

"Tỉnh?"

Tịch Đình Ngự đã sớm thu tay lại trước khi Hạ Thập Thất mở mắt, đặt ở trên đầu gối mình, thần thái tự nhiên, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hạ Thập Thất duỗi tay sờ sờ cái má bị nhéo đến đau của mình, đem ánh mắt rơi xuống trên người nam nhân, chất vấn hắn: "Đại thúc, vừa rồi anh nhéo tôi?"

Tịch Đình Ngự thờ ơ liếc cô một cái, không nhanh không chậm mở miệng: "Ngủ tới mê sảng rồi?"

Hạ Thập Thất: "..."

Căn bản là không cho cô cơ hội nói chuyện. Tịch Đình Ngự rất nhanh liền đẩy cửa xe ra, hai chân thon dài bước ra bên ngoài.

Sau khi xuống xe, Tịch Đình Ngự duỗi tay phủi phủi tro bụi không tồn tại trên áo, chau mày, nhìn về phía Hạ Thập Thất ở phía sau, lạnh giọng mở miệng: "Còn không xuống, người của cô sẽ không còn."

Lúc này Hạ Thập Thất mới ý thức được, vị trí chiếc xe này đỗ là ở trên đường lớn khu phố Doanh, mà câu Tịch Đình Ngự vừa nói, không thể nghi ngờ là đã khiến cho cô tỉnh táo ra.

Cô vội vàng bước xuống xe, vừa vặn lúc này có một tên lưu manh mặc áo trắng quần jean đang hùng hùng hổ hổ chạy qua, trong tay hắn còn cầm một cây đao dài mười tấc.

Tịch Đình Ngự khoanh tay, giơ tay nhấc chân cũng khí phách chương hiển, hắn dùng ánh mắt ý bảo Hạ Thập Thất nhìn xem.

Hạ Thập Thất chỉ liếc qua tên lưu manh một cái, mày liền nhíu chặt, không kịp suy nghĩ liền nhanh chân đuổi theo.

"Vu Mạnh! Chờ chị với!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi