(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

---------------------

Thân thể Hạ Thập Thất khẽ run, không rõ là bởi vì bức tường lạnh như băng ở phía sau thấm vào lưng hay là bởi vì hô hấp nóng rực phả ở trên mặt mình.

Cô hơi cau mày, nhìn gương mặt tuấn tú như đao khắc đang từ từ tới gần mình, tới gần, lại tới gần...

"Bộp!"

Chợt có tiếng đồ vật rơi trên nền đất, nháy mắt đã phá vỡ khung cảnh ái muội kiều diễm này.

Hạ Thập Thất liếc mắt sang, nhìn thấy một nhân viên đang ngơ ngác đứng ở đằng kia, ngay cả tư liệu rơi trên mặt đất cũng quên nhặt lên.

Sắc mặt Tịch Đình Ngự trầm xuống, ánh mắt trong nháy mắt liền trở nên hung ác hẳn, hắn dùng tay chống vách tường đứng thẳng người lên, quay đầu nhìn về phía "đầu sỏ gây tội".

Nhân viên nữ kia cách bọn họ không xa, vừa chạm phải tầm mắt tựa như hàn băng của hắn liền nhịn không được run lẩy bẩy.

Cô gái hoang mang rối loạn vội vã nhặt tài liệu trên mặt đất liên, toàn bộ hành trình đều không dám nhìn thẳng vào mắt Tịch Đình Ngự, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám nâng lên.

"Ngự, Ngự thiếu... Vừa rồi tôi, tôi không nhìn thấy cái gì hết!"

Kinh hoảng thất thố vội nói một câu, cô gái liền vội vàng xoay người chui vào thang máy dành cho nhân viên ở bên kia.

Hoàn cảnh lúc trước còn tràn ngập hơi thở ái muội, trong khoảnh khắc liền không còn sót lại chút gì.

Hạ Thập Thất cười khẽ, tay khẽ vịn ở trên bả vai của Tịch Đình Ngự, nhón chân, chủ động hôn vào môi hắn một cái.

"Hương vị vẫn như vậy, thực không tệ."

Nói xong còn cong cong khóe miệng, trên mặt hiện lên vẻ bỡn cợt càng thêm rõ ràng.

Biểu tình của Tịch Đình Ngự vô cùng đạm mạc, cũng không biết là bởi vì bị cấp dưới không có mắt kia quấy rầy "chuyện tốt" hay là bởi vì lời khiêu khích của Hạ Thập Thất.

Hắn đi lướt qua Hạ Thập Thất bước vào thang máy, lạnh lùng buông một câu, "Còn không vào?"

Hạ Thập Thất ngáp một cái, lười biếng đi theo hắn vào thang máy.

Buổi sáng ở tập đoàn Ngự Phong, nhân viên khắp phòng đều bận rộn không thôi.

Cả nam lẫn nữ đều vội vàng đi qua đi lại, tòa nhà to lớn như vậy lại tăng thêm vài phần sinh khí náo nhiệt.

Hạ Thập Thất vừa xuất hiện đã rước lấy vô số tầm mắt đánh giá, cùng hỗn hợp bát quái của mọi người xung quanh.

Cô cũng không thèm để ý, bộ dáng không coi ai ra gì đi theo Tịch Đình Ngự vào trong văn phòng của hắn.

Tịch Đình Ngự ngồi xuống ghế dựa bằng da to lớn phía sau bàn làm việc bằng gỗ, giơ tay chỉ về phía điện thoại ngoại tuyến ở trên bàn, "Muốn gì thì gọi trợ lý."

Hắn là đang lo lúc hắn bận rộn sẽ không để ý tới Hạ Thập Thất.

"Ừm."

Hạ Thập Thất đáp rất nhanh, ngồi xuống ghế sofa cách bàn làm việc của hắn không xa, không có chút nào bận tâm tới hình tượng, đem hai chân gác lên trên mặt bàn làm bằng pha lê.

Tìm một cái tư thế thoải mái xong, cô mới nói tiếp: "Tôi không phải loại người sẽ ủy khuất chính mình."

Tịch Đình Ngự ngẩng đầu liếc cô một cái, ánh mắt trở nên u ám.

Cũng phải, cô không ủy khuất người khác đã không tệ rồi, còn có ai có thể ủy khuất cô?

"Vậy em tự mình chơi, tôi làm việc xong, tối nay lại bồi em."

Tịch Đình Ngự nói xong liền cúi đầu, bắt đầu xử lý văn kiện.

Hạ Thập Thất liếc hắn một cái, chẳng có nửa điểm cảm kích nào: "Đại thúc, tôi không phải là con nít ba tuổi."

Tịch Đình Ngự nghe thấy vậy liền giương mắt lên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, tầm mắt chuyển từ gương mặt nhỏ nhắn kiều diễm của cô tới trước ngực đang hô hấp phập phồng, khẽ nhếch khóe miệng, hơi mang chút thâm ý nói: "Không phải là trẻ con, chỉ là phát dục không thành công mà thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi