(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

---------------------

Tịch Đình Ngự xác thật cũng hiểu được phải "đối phó" với Hạ Thập Thất thế nào.

Hạ Thập Thất nguyên bản còn đang thất thần, vừa nghe thấy lời hắn nói, cô liền cười xùy một tiếng, "Sợ?"

Hắn còn chưa sợ, cô sợ cái gì!

Đem di động trong tay tùy tiện ném lên sofa, cô cười cười đứng lên, dẫn đầu đi về phía cửa ra.

Thời điểm đi qua bên cạnh Tịch Đình Ngự, cô lại cố tình dừng lại, nghiêng người ghé sát vào bên tai hắn, nhỏ giọng nói: "Nếu đại thúc không sợ người khác nói mình là kẻ "ngu ngốc", bị một người phụ nữ làm cho thần trí điên đảo thì tôi có gì phải sợ chứ, hửm?"

Một chữ "hửm" cuối cùng kia lại trực tiếp phát ra từ trong khoang mũi.

Mềm mại, nũng nịu, còn mang theo một loại ái muội không rõ.

Tịch Đình Ngự có cảm giác tiếng cuối cùng đó như một cái móc nhỏ, theo lỗ tai hắn một đường đi thẳng tới trái tim, đem nội tâm ngo ngoe rục rịch hắn cất giấu tận sâu bên trong chọc lên.

Này còn chưa tính.

Làm người khác giận tới ngứa răng chính là nữ lưu manh kia trêu chọc người xong lại cự nhiên dám... chạy?!

Nhóm cao tầng của tập đoàn Ngự Phong đều cảm thấy có khả năng hôm nay mình ra cửa đã quên không xem lịch Hoàng Đạo.

Bằng không thì ông chủ lớn luôn không thể hiện hỉ nộ ái ố* ở trên mặt, tại sao hôm nay lại đen mặt suốt quá trình họp chứ?

*Hỉ, nộ, ái, ố: Những cung bậc cảm xúc của con người (vui, tức giận, yêu, ghét)

Thật sự là quá khác thường!

Hôm nay đại boss mang bạn gái đi họp cùng, dưới tình huống này không phải là hai người đó nên show ân ái làm mù mắt chó của bọn họ sao? Đương nhiên, cái bản mặt băng sơn ngàn năm kia của đại boss nhà họ, bọn họ cũng thật sự khó có thể tưởng tượng ra bộ dáng ân ái của hắn với cô bạn gái kia.

Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng không nên có cái bản mặt đen sì đó chứ?

Lại nói, muốn đen mặt cũng phải là bọn họ đen mặt mới đúng.

Từ khi thành lập tập đoàn Ngự Phong tới này, vị Hạ tiểu thư này chính là người ngoài đầu tiên bước chân vào buổi hội nghị của các cao tầng đi.

Bọn họ cảm thấy, quyền uy của mình tựa hồ là đang bị khiêu chiến.

Đương nhiên, lời này bọn họ cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, tuyệt đối cũng không dám nói ra.

Không thấy mặt boss đã âm trầm tới mức muốn gϊếŧ người rồi sao?

"Đằng sau có cái gì hấp dẫn? Một đám các người đều nhìn ra phía sau!"

Tịch Đình Ngự bị mọi người chửi thầm nửa ngày ném văn kiện trong tay xuống bàn, ánh mắt lãnh lệ quét về phía đám người ngồi bên dưới.

Một cái liếc mắt này làm cho độ ấm trong phòng họp đột nhiên giảm xuống không ngừng.

Mọi người đều rùng mình một cái, cũng không dám nhìn lén nữa, vội vàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhìn chằm chằm vào mặt bàn, giả chết.

Ngược lại, Hạ Thập Thất đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất lại còn cười khẽ một tiếng, cũng không biết là cô đang cười cái gì.

Mọi người không nhịn được quay đầu nhìn cô, lại thấy cô gái nhỏ xinh đẹp như hoa kia đang lười biếng dựa người vào cửa sổ sát đất, khóe miệng khẽ nhếch, chậm rãi móc từ trong túi ra một... điếu thuốc và cái bật lửa!

"Lạch cạch!" Bật lửa vang lên tiếng vang thanh thúy, dọa cho mọi người nhảy dựng.

Một cô gái không phận sự tiến vào phòng họp cao tầng vốn chính là một sự kiện không thể tưởng tượng được rồi.

Kết quả cô gái này thế mà còn dám ngang nhiên ở trong phòng họp cao tầng... hút thuốc?!

Trời ạ!

Một cô gái trương dương cao ngạo như vậy, thật sự là bạn gái của đại boss nhà họ sao?!

Một đám người trợn mắt há mồm nhìn tư thế hút thuốc thuần thục của Hạ Thập Thất, trên mặt mọi người đều thể hiện ra đủ các loại sắc thái khác nhau, thế nhưng lại chẳng ai dám quay đầu đi nhìn biểu tình hiện tại trên mặt đại boss nhà mình.

Nhưng mà, dù cho bọn họ có không quay đầu lại nhìn đi chăng nữa thì cũng có thể cảm giác được độ ấm trong phòng họp lại đang không ngừng giảm xuống một lần nữa.

Tuy nói rằng bộ dáng hút thuốc của Hạ tiểu thư còn rất xinh đẹp, thế nhưng là một người đàn ông, phỏng chừng cũng sẽ không có ai hy vọng để cho người khác biết, bạn gái của mình là một "kẻ nghiện thuốc".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi