(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

-----------------------

Hạ Thập Thất híp híp mắt, sờ sờ cái cằm trơn bóng.

Cô đang nghĩ, nếu như Trịnh Vũ trốn ở chỗ này, hẳn là cô ta sẽ không quang minh chính đại ngồi ở đây để cho người khác thấy, cho nên lúc này hẳn là đã trốn đi một chỗ bí mật nào đó rồi.

Nơi bí mật sao...

Thuê phòng?

Bên trong được phục vụ ăn uống, chơi đùa, còn không có người nào quấy rầy, là nơi thích hợp nhất để ẩn thân.

Nghĩ tới đây, Hạ Thập Thất liền đem chân dài đang gác trên mặt bàn thu trở về, đứng dậy hướng về phía phòng bao đi tới.

Đi xuyên qua sàn nhảy, qua một cái hành lang thật dài, hai bên hành lang có rất nhiều phòng, dưới chân là tấm thảm đỏ đẹp đẽ quý giá.

Giày cao gót vừa giẫm lên liền hằn lên một vệt sâu, Hạ Thập Thất đi được hai bước, cau mày, khom lưng cởi giày xách ở trong tay.

Muốn vào Đế Tước thì quần áo phải gọn gàng tử tế, vì để phối hợp với hoàn cảnh mà Hạ Thập Thất mới cố ý mang giày cao gót.

Chỉ là vào lúc này, giày cao gót thực sự là một sự trói buộc, nếu mà không cởi ra thì chốc lát nữa có đánh nhau cũng sẽ không tiện.

Hạ Thập Thất đi chân đất ở trên hành lang một hồi, liền dừng lại trước cửa một gian phòng.

Cửa phòng bao đóng rất chặt, không có một chút khe hở nào, căn bản không thể nhìn được động tĩnh ở bên trong.

Hạ Thập Thất cau mày, đang suy nghĩ xem nên làm thế nào bây giờ thì cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân dồn dập, theo sau đó là một trận cãi nhau kịch liệt.

Cô dựa vào vách tường, sau đó nghiêng người, giấu mình trong chỗ tối ở một góc bên kia.

Tiếng bước chân dần dần tới gần, tay nắm giày cao gót của Hạ Thập Thất siết chặt lại, cố gắng giấu mình vào sâu trong bóng tối.

"Hừ... Nói cho ông chủ của mấy người! Hôm nay tôi nhất định phải nhìn thấy hắn...!"

"Lâm tiên sinh, ông chủ của chúng tôi rất bận, hiện tại không có thời gian gặp ngài." Một thanh âm máy móc vang lên.

"Bận cái gì, còn không phải là bồi con gái nuôi của hắn sao? Vì một đứa con gái mà đến cả cơ hội làm ăn cũng không cần... Thật là! ..."

Câu nói này vừa nói xong, nháy mắt liền an tĩnh lại, ngay sau đó là tiếng cánh cửa được mở ra, tiếp theo là "Cạch" một tiếng đóng lại, mấy người đó hẳn là đã vào phòng.

Hạ Thập Thất nhẹ nhàng thở ra, quan sát tình huống xung quanh một chút, xác định không có ai, lúc này mới đi ra từ trong chỗ tối.

Nhớ tới đoạn đối thoại vừa rồi của mấy người kia, Hạ Thập Thất không nhịn được nhướng mày.

Ông chủ đang bồi con gái nuôi của hắn?

Ông chủ chính là Giang Chấn Thiên rồi, vậy cái đứa con gái nuôi kia... là Trịnh Vũ?

Hạ Thập Thất thở dài, Trịnh Vũ này thật đúng là nóng lạnh gì cũng ăn cho được, cha nuôi, con nuôi cũng chơi tất a!

Thời điểm đang chuẩn bị rời đi, cửa phòng cách đó không xa liền mở ra, một người đàn ông nghiêng ngả lảo đảo bước ra, bộ dáng say khướt.

Hạ Thập Thất thấy thế liền lập tức cảnh giác lên, thân mình kề sát vào vách tường, chậm rãi bước đi.

Nam nhân nấc một cái, lảo đảo lắc lư đi về phía bên này, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy Hạ Thập Thất.

Áo sơ mi màu đen ôm lấy dáng người bên trên, đôi chân dài ở dưới ánh đèn mờ nhạt càng thêm quyến rũ, dụ hoặc.

Ánh mắt người đàn ông đó sáng lên, tham lam chuyển động qua lại trên người Hạ Thập Thất.

Hạ Thập Thất: "..."

Phía trước là hội trường lớn rồi, loại sắc lang giống như thế này, có thể tránh liền tránh, đụng trúng thì đúng là không phải chuyện gì tốt.

Người kia nhìn Hạ Thập Thất từ trên xuống dưới, ánh mắt tham lam chà xát hai tay, sau đó lắc lư đi về phía cô.

"Em gái nhỏ mới tới sao? Trước kia chưa từng thấy qua nha. Tới, để anh đây nhìn một cái nào!" Người đàn ông tai to mặt lớn, bộ dáng cười rộ lên càng thêm đáng khinh.

Hạ Thập Thất xách đôi giày cao gót trong tay, chau mày, dựa vào vách tường, từng bước lui về phía sau.

Nếu như là ngày bình thường, cô hẳn là sẽ không sợ loại con sói già háo sắc này, chỉ là tình huống hiện tại lại không giống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi