(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Trịnh Vũ đột nhiên cảm giác được một cỗ hàn ý trào ra từ đáy lòng, cô ta suy sụp buông tay nắm cửa xoay người gắt gao dựa sát vào cửa phòng, hướng về phía Hạ Thập Thất hét lớn: "Hạ Thập Thất, tốt nhất mày nên thức thời thả tao ra ngoài! Nếu không cha nuôi của tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"

"Không bỏ qua cho tao?" Hạ Thập Thất buồn cười nhìn nữ nhân còn đang ảo tưởng ở trước mặt mình, "Chẳng lẽ mày không biết là bản thân mình bị Giang Chấn Thiên đẩy tới đây sao? Còn hy vọng ông ta sẽ tới cứu mày?"

Hai tay Trịnh Vũ siết chặt, trong mắt mang theo lửa giận, hận không thể đem Hạ Thập Thất thiêu cháy từ đầu tới chân.

Hạ Thập Thất cũng không tránh không né, hiên ngang đối mắt với cô ta.

Đột nhiên, Trịnh Vũ nghĩ tới cái gì đó, liền nhào tới bên phía Tịch Đình Ngự đang ngồi trên sofa.

"Ngự thiếu! Ngự thiếu! Tôi là con gái nuôi của Giang Chấn Thiên, anh nhất định sẽ không vì một Hạ Thập Thất mà bất hòa với Giang Chấn Thiên đâu đúng không, có đúng hay không!"

Trịnh Vũ quỳ bò tới trước mặt Tịch Đình Ngự, đôi tay nắm lấy ống quần hắn.

Tịch Đình Ngự có thói quen sạch sẽ, nhìn móng tay sơn màu đỏ lòm của Trịnh Vũ kia đang chạm vào người mình, hắn chán ghét nhíu nhíu mày, nhấc chân, đem cô ta đá sang một bên.

"Cô đánh giá bản thân mình quá cao rồi."

Lạnh lùng nói xong, ánh mắt Tịch Đình Ngự quét về phía Hạ Thập Thất đang đứng xem kịch vui ở bên kia, ý bảo cô nhanh chóng tới đây thu dọn tàn cục.

Hạ Thập Thất hiểu ý, chậm rãi đi qua, cúi người đối mặt với Trịnh Vũ, nhẹ giọng nói: "Người ta đã không thích mày rồi, mày còn không biết xấu hổ nữa cơ đấy."

"Tịch Đình Ngự! Anh thế mà dám vì nữ nhân này mà đối xử với tôi như vậy!" Trịnh Vũ biết Tịch Đình Ngự nhất định sẽ không giúp mình, cho nên không khỏi oán hận mà mở miệng: "Giang Chấn Thiên nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"

Hạ Thập Thất nghe thấy thế liền vui vẻ.

Lời này của Trịnh Vũ, làm sao lại giống đoạn đối thoại trong phim truyền hình cẩu huyết kinh điển vậy? Người vợ nhẫn nhịn bao lâu, nay lại ở khách sạn bắt gian người chồng của mình cùng với tình nhân ở trên giường?

Cô ghé mắt đánh giá khuôn mặt trầm lãnh của Tịch Đình Ngự, Hạ Thập Thất không khỏi gợi lên khóe môi.

"Không phải muốn tìm cô ta sao? Còn không mang người đi." Ánh mắt Tịch Đình Ngự âm u, lạnh lùng mở miệng.

Hạ Thập Thất nói: "Còn lâu tôi mới mang cô ta đi, vạn nhất đi ra ngoài rồi cô ta có việc gì, Giang Chấn Thiên liền tính trên người tôi thì biết phải làm sao."

Tịch Đình Ngự bất động thanh sắc nhìn cô một cái, sợ bị tính sổ sao? Đây là có ý nghĩ muốn đem chuyện tính lên người hắn?

Đem điếu thuốc dập tắt vào gạt tàn, Tịch Đình Ngự đứng lên, phủi phủi tây trang thượng hạng không dính một chút tro bụi nào, không nhanh không chậm nói: "Vậy cô ở chỗ này từ từ chơi, tôi không tiếp nữa."

Hạ Thập Thất nghe thế, mày nhăn lại, duỗi tay nắm lấy tay áo của Tịch Đình Ngự, nói: "Đại thúc, anh không thể đi, anh còn phải làm chứng cho tôi nữa chứ."

Tịch Đình Ngự xoay người, ánh mắt dừng ở  trên bàn tay đang nắm lấy tay áo mình của Hạ Thập Thất, ngón tay trắng nõn thon dài, không hề sơn móng, sạch sẽ gọn gàng.

Ở trên ngón trỏ của cô còn có một hình xăm nhỏ, nhìn kỹ, là hai số "1" và "7".

Khóe môi gợi cảm hơi giương lên, mơ hồ gợi lên một độ cong không rõ thâm ý.

Tịch Đình Ngự thong thả ung dung nâng cánh tay lên, đem tay cô bỏ ra, sau đó xoay người ngồi trên sofa, "Cho cô mười phút."

Hạ Thập Thất đáp một tiếng, liền lấy con dao găm từ trong túi quần ra.

Cô từng bước tiến tới Trịnh Vũ đang bị dọa cho sợ choáng váng quỳ rạp ở dưới đất.

Xoay xoay con dao găm trên tay, động tác thuần thục, không có chút lo lắng sẽ bị con dao sắc bén cứa vào một chút nào.

"Mày... mày muốn làm gì? Gϊếŧ người, gϊếŧ người là phạm pháp!"

Trịnh Vũ ngồi dưới đất, không ngừng lui về phía sau, đáy mắt không che giấu được khủng hoảng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi