(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

"Mày con mẹ nó miệng thật dơ bẩn!"

Trịnh Vũ đột nhiên buông bàn tay đang nắm lấy cằm của Hạ Thập Thất ra, giơ lên tát một phát thật mạnh xuống mặt của cô.

"Chát" một tiếng, một bạt tai này khiến Hạ Thập Thất nóng rát, đau đớn.

Đầu cô nghiêng về một bên, cảm giác được có màu tràn ra khóe môi, tanh tanh mặn mặn.

Hạ Thập Thất vươn đầu lưỡi liếm một chút, cười cười nhìn Trịnh Vũ, "Dám làm thì cũng phải có gan để người ta nói."

"Mày!" Sắc mặt Trịnh Vũ khó coi tới cực điểm, giơ tay lên chuẩn bị giáng xuống cái tát thứ hai, điện thoại đột nhiên vang lên.

Tiếng chuông điện thoại quanh quẩn bên trong tầng hầm, chói tai tới dị thường.

Trịnh Vũ nhìn thoáng qua tên hiển thị trên màn hình, vội vàng nhấn nghe: "Alo? Cha nuôi..."

Không biết đối phương nói gì, một lát sau, cô ta mới đáp lại một câu: "Được... con lập tức trở về..."

Thanh âm ôn nhu dễ nghe, lại mang theo chút yêu mị.

Hạ Thập Thất liếc cô ta: "Lão tình nhân triệu mày đến kìa, còn không mau đi nhanh đi."

"Hạ Thập Thất, mày cứ ở chỗ này mà đắc ý đi, chờ tới khi tao rảnh rồi sẽ tới tìm mày chơi đùa. Mày yên tâm, người của tao sẽ chăm sóc mày thật tốt."

Bên môi Trịnh Vũ tràn ra một nụ cười lạnh, cất điện thoại vào trong túi, duỗi tay nắm lấy tóc của Hạ Thập Thất, dùng sức giật thật mạnh, sau đó xoay người rời đi.

Rầm ~

Cửa lại bị đóng lại một lần nữa, ngăn cách ánh sáng bên ngoài truyền vào trong.

Nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa bị đóng lại, Hạ Thập Thất gắt gao nhíu mày.

Nếu mà Đường Đậu Đậu chậm một chút, đoán chừng là phải chết ở trong tay Trịnh Vũ rồi.

Đế Tước, phòng thuê Kim Tôn.

Giang Chấn Thiên rũ hai tay xuống hai bên sườn, chau mày, lộ ra vẻ mặt khó xử.

Trên sofa, Tịch Đình Ngự lười biếng dựa về phía sau, hai chân chồng lên nhau, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ lên thành sofa, hai tròng mắt híp lại, xung quanh đều tản ra một cỗ hơi thở sắc bén, nguy hiểm.

"Tôi hỏi lại lần nữa, Hạ Thập Thất đang ở đâu?"

Thanh âm trầm thấp vang lên, lạnh lùng như muốn đóng băng không khí xung quanh.

Giang Chấn Thiên không tự chủ được mà run lên một chút, vội vàng nói: "Ngự thiếu, tôi thật sự không biết, từ ngày đó trở đi, tôi cũng không gặp lại Hạ nhị tiểu thư!"

Mí mắt Tịch Đình Ngự khẽ nâng, đáy mắt đen tối thâm trầm, "Ông không gặp lại, vậy đứa con gái nuôi kia của ông đâu?"

"Tiểu Vũ rất nhanh sẽ tới đây, tôi nghĩ lần trước trải qua giáo huấn một lần, con bé cũng đã biết sai rồi, lần này hẳn là sẽ không có quan hệ gì với nó."

Tuy ngoài miệng Giang Chấn Thiên nói như vậy, thế nhưng trong lòng lại đem Trịnh Vũ ra mắng hơn trăm lần, con bitch ngu xuẩn này luôn biết cách tìm phiền phức cho ông ta mà!

Chọc phải Hạ gia còn chưa đủ, bây giờ tới Tịch Đình Ngự cũng dám chọc rồi!

Cứ tiếp tục như vậy, cái mạng già này của ông ta sớm hay muộn cũng tiêu hết!

Cửa phòng bị gõ vang, tiếp theo bị người chậm rãi đẩy ra, Giang Chấn Thiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trịnh Vũ mang theo gương mặt ôn nhu kiều mị đi đến.

Nhìn thấy cô ta xuất hiện, Giang Chấn Thiên liền bước dài tới gần cô ta, bắt lấy cánh tay rồi kéo tới trước mặt Tịch Đình Ngự.

"Con nhóc không biết điều này! Nói, có phải mày bắt cóc Hạ nhị tiểu thư hay không?"

Giang Chấn Thiên lạnh giọng, giơ tay giáng một cái tát không rõ nguyên do xuống mặt Trịnh Vũ.

Một cái tát rơi xuống, ông ta đã dùng một lực rất lớn, Trịnh Vũ cũng vì thế mà té ngã trên mặt đất.

"Cha nuôi!" Trịnh Vũ che gương mặt sưng đỏ trong nháy mắt của mình lại, ủy khuất nhìn Giang Chấn Thiên.

Giang Chấn Thiên không kiên nhẫn nhìn cô ta một cái: "Mày mau nói rõ ràng với Ngự thiếu, Hạ nhị tiểu thư có phải do mày mang đi hay không?"

Trịnh Vũ nghe vậy, đột nhiên thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía nam nhân ngồi trên ghế sofa.

Thời điểm nhìn thấy Tịch Đình Ngự, cô ta liền có cảm giác như mình đang đối mặt với một con ác quỷ lãnh huyết vô tình, cả người không khống chế được mà run lên.

Tịch Đình Ngự... Hắn thế mà có thể tìm tới nhanh như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi