(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

---------------------

"Vậy thì tìm một cái lý do thật tốt là được." Thất Dạ nói xong, liền đứng dậy đi thẳng tới phòng tắm.

Tịch Đình Ngự ngồi trên sofa hút xong điếu thuốc, sau đó rời đi.

*

Sáng sớm hôm sau, Hạ Thập Thất rời giường thay quần áo, cầm lấy điện thoại của Đường Đậu Đậu nhét vào trong túi, sau đó liền đi ra khỏi nhà.

Chuyện của Trịnh Vũ không thể cứ kết thúc như vậy, thế nhưng hiện tại lão Hạ không ở nhà, cô cũng không thể để các anh em đi mạo hiểm một phen được.

Nhưng nếu chỉ bằng thực lực của một mình cô, muốn bắt được Trịnh Vũ từ Đế Tước mà nói thì cơ hồ là không có khả năng.

Cho nên hiện tại cô cần một sự trợ giúp, một người có thể ngăn chặn Giang Chấn Thiên.

Bắt một chiếc xe taxi, từ đường Bắc Loan chạy tới trong trung tâm thành phố.

Tập đoàn Ngự Phong, là sản nghiệp lớn nhất của Tịch gia, kinh doanh rất nhiều hạng mục khác nhau, cơ hồ lũng đoạn toàn bộ mạch máu của ngành thương nghiệp ở Dạ Thành.

Đứng ở trước tòa nhà của tập đoàn Ngự Phong, Hạ Thập Thất ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc chọc tới tận trời xanh, híp mắt đếm đếm.

"Một, hai,... 32...37...3..."

Cổ càng ngày càng ngửa ra sau, Hạ Thập Thất quyết định từ bỏ ý nghĩ muốn đếm hết số tầng của tòa nhà này.

Thu hồi ánh mắt, cô bước vào trong sảnh của Ngự Phong.

"Chào cô, tôi có thể giúp gì không ạ?"

Người nói chuyện là nhân viên lễ tân, trên người mặc trang phục công sở, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng xinh đẹp.

"Tôi tìm Tịch Đình Ngự."

Nhân viên lễ tân sửng sốt một chút, ngay sau đó liền đánh giá Hạ Thập Thất từ trên xuống dưới một chút, sau đó lễ phép hỏi: "Xin hỏi, cô có hẹn trước sao?"

"Không có." Hạ Thập Thất cũng rất thẳng thắn.

Nhân viên lễ tân khó xử nhìn cô, công việc của boss rất bận rộn, làm gì có chuyện ai muốn gặp là có thể gặp được đâu chứ, huống chi là một nữ nhân lạ mặt như thế này.

"Ngại quá thưa tiểu thư, nếu cô không có hẹn trước thì không thể gặp ông chủ của chúng tôi ạ." Nhân viên lễ tân vẫn mang theo nụ cười mỉm như cũ ở trên mặt.

Hạ Thập Thất "ừ" một tiếng, cũng không cưỡng ép, bởi vì cô hiểu rất rõ, lấy thân phận tôn quý của Tịch Đình Ngự, không phải ai cũng có thể dễ dàng nhìn thấy hắn.

Cho nên cô mới chuẩn bị sẵn kế hoạch thứ hai.

Hạ Thập Thất nhìn nhân viên lễ tân cười cười, xoay người rời đi.

Đi được vài bước, lại đột nhiên dừng chân, quay đầu hỏi: "Xin hỏi, toilet ở chỗ nào vậy?"

"Đi thẳng phía trước, khoảng 100 mét thì rẽ trái."

Nhân viên lễ tân cho rằng cô chỉ đơn thuần muốn mượn toilet dùng một chút, cho nên liền duỗi tay chỉ đường.

Hạ Thập Thất nghe xong, khóe môi liền cong lên thành một độ cong xinh đẹp, sau đó liền đi về phía lễ tân chỉ.

Vào toilet, Hạ Thập Thất liền chọn một gian.

Vừa mới đóng cửa lại, bên ngoài đã truyền tới tiếng nói chuyện, có vài nữ nhân viên vừa cười vừa nói đi vào trong.

Hạ Thập Thất từ khe hở của gian phòng thấy được một đôi giày cao gót màu đen, có người đã vào gian bên cạnh cô.

Ngay lúc này, Hạ Thập Thất liền đẩy cửa ra ngoài, xoay người chen vào gian phòng bên cạnh.

Nữ nhân viên kia hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn cô, miệng há ra, nửa ngày cũng không kêu lên được.

Mà lúc này, Hạ Thập Thất đã dùng tay che miệng cô ấy, tiếp theo liền giơ tay kia lên, bổ một nhát xuống cổ nữ nhân viên.

Lực đạo không lớn, nhưng lại đánh trúng chỗ yếu hại, cô gái kia từ từ nhắm mắt, hôn mê bất tỉnh.

Hạ Thập Thất cười cười, trong lòng thầm cảm ơn đồng chí Hạ đã dốc lòng dạy dỗ, để cô có cái để phòng thân, tuy rằng đây mới là lần đầu tiên cô thành công.

"Tiểu Mẫn, cô đi lâu vậy?" Ngoài cửa vang lên thanh âm của một nữ nhân viên khác.

"Bụng tôi hơi đau, cô đi trước đi..."

Cô cố tình đè thấp thanh âm để lừa gạt người bên ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi