(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Áo sơ mi màu đen, quần dài màu đen, đôi tay đút trong túi quần, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều anh khí bức người.

Thấy rõ bộ dáng của hắn, trong lòng Hạ Thập Thất lập tức buông lỏng.

Tịch Đình Ngự đi từ ngoài vào, ánh mắt đầu tiên dừng ở trên người Hạ Thập Thất cách đó không xa, không dấu vết đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, ngay sau đó mới nhìn về phía người nằm trên mặt đất, gương mặt tuấn mỹ như thần vẫn như cũ không có chút biến hóa nào.

"Chết thế nào?"

Quét mắt nhìn thi thể một cái, Tịch Đình Ngự chậm rãi đi tới một bên ngồi xuống.

"Bị tôi đánh chết."

Tịch Đình Ngự nhướng mày, nhìn những mảnh thủy tinh trên mặt đất, ngay sau đó liền hiểu rõ gật gật đầu.

"Người cũng chết rồi, cô tốt nhất nên tìm một chỗ tránh đầu sóng ngọn gió đi." Hai chân Tịch Đình Ngự chồng lên nhau, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Không được." Hạ Thập Thất nhíu nhíu mày, nhìn nam nhân ưu nhã trước mặt.

Tịch Đình Ngự không tỏ ý kiến, nhún vai nhàn nhạt nói: "Không được? Vậy vào trại tạm giam ngồi khoảng năm tháng, sau đó tôi sẽ đem cô ra."

Vu Mạnh đứng bên cạnh nghe thế liền nóng nảy: "Nhị tiểu thư, chị vẫn nên tìm một chỗ trốn đi!"

Hạ Thập Thất còn chưa nói, Tịch Đình Ngự đã lạnh lùng mở miệng: "Yên tâm, tôi đảm bảo người của cô sẽ không có chuyện gì hết."

Trước mắt, người là chết ở sòng bạc, Hạ Thập Thất không thể thoát được có liên quan tới, một đám anh em dưới trướng của cô cũng có khả năng sẽ bị kéo xuống nước.

Cho dù Hạ Thập Thất không muốn, nhưng cũng không thể thừa nhận, hiện tại trừ Tịch Đình Ngự ra thì cô không tìm được người thứ hai đáng để mình tín nhiệm nữa.

"Được, tôi đi." Hạ Thập Thất nhìn về phía Vu Mạnh, "Mày đi đặt vé máy bay ra nước ngoài cho chị, đêm nay chị sẽ đi."

Vu Mạnh gật gật đầu, xoay người đi ra bên ngoài, vừa mới đi được vài bước đã bị thanh âm trầm thấp gợi cảm của Tịch Đình Ngự kéo lại.

"Tới nhà tôi."

Hạ Thập Thất mới vừa lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng liền nghe thấy những lời này của hắn, vì vậy nên ngẩng đầu nhìn lại.

"Tới nhà anh?" Cô cầm điếu thuốc từ trong miệng ra, một bên thưởng thức, một bên nói: "Đại thúc, nhanh như vậy anh đã để tôi nghênh ngang vào nhà rồi sao?"

Tịch Đình Ngự chậm rãi đứng dậy, ngón tay thon dài sửa sửa cổ áo sơ mi, cất bước đi tới trước mặt Hạ Thập Thất, hơi hơi cúi người, con ngươi sâu thẳm mang theo sự nghiền ngẫm: "Nữ nhân của tôi, không ở nhà tôi thì ở đâu?"

"Nói cũng phải." Hạ Thập Thất nói xong liền phối hợp vươn tay, ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của Tịch Đình Ngự, ngửa đầu nhìn hắn, lộ ra cần cổ tinh xảo duyên dáng, "Được nha, người ta sẽ cố gắng tiếp thu."

Nói xong liền buông tay lui về phía sau một bước, thời điểm ánh mắt đảo qua người đàn ông nằm trên đất, mày liền nhíu lại, ngay sau đó liền lấy điện thoại vừa mới đặt ở trên chiếu bạc lên.

"Tôi đi gọi điện thoại đã."

Nhìn thân ảnh Hạ Thập Thất tránh đi, khóe môi Tịch Đình Ngự hơi giơ lên, tạo thành một hình cung không rõ thâm ý.

Nói qua vài câu đơn giản với Đường Đậu Đậu, Hạ Thập Thất liền cúp điện thoại.

Đưa điện thoại cho Vu Mạnh, dặn, "Tam tiểu thư sẽ về ngay, mày nhớ đưa điện thoại cho nó."

Điện thoại của Hạ Thập Thất đã bị mất từ lâu rồi, vẫn chưa tìm lại được, gần đây lại có quá nhiều chuyện, cô cũng lười đi mua cái mới, cho nên liền mượn điện thoại Đường Đậu Đậu dùng.

Vu Mạnh gật gật đầu, cho điện thoại vào trong túi.

Nhìn Tịch Đình Ngự một cái, Hạ Thập Thất mở miệng, "Đi thôi đại thúc, tôi buồn ngủ quá."

Tịch Đình Ngự lười nhác dựa trên ghế đứng dậy, đem một con bài Poker ném tới trên mặt bàn, sau đó sải bước đi theo sau cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi