(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Tạ Chỉ Hủy am hiểu nhất là điều tiết bầu không khí, một bữa cơm này, cả khách và chủ đều vui vẻ, rượu say mặt đỏ hết sức. Hạ Duyên Bân nhìn về phía Thất Dạ vẫn luôn yên tĩnh ngồi một bên.

"Thất Dạ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tháng trước vừa mới 24." Thất Dạ uống một ngụm rượu, trả lời.

Hạ Duyên Bân cười cười gật đầu, ý vị thâm trường liếc Hạ Thập Thất một cái, "Thập Thất của chúng ta năm nay cũng mười tám rồi, rất hợp với tuổi của cháu, không bằng chờ hôm nào ông nội cháu về, hai chúng ta thương lượng một chút, định một mối hôn sự cho hai đứa."

Hạ Thập Thất vừa mới uống một ngụm bia, nghe được lời này liền thiếu chút nữa phun cả ra, cô nhíu nhíu mày, "Đã là thời đại nào rồi mà còn lưu hành cái chuyện ép duyên này?"

Hạ Duyên Bân không cao hứng, nói: "Ta bây giờ chỉ nghĩ gả con ra ngoài mau lên để ta khỏi phải nhọc lòng mỗi ngày mà thôi."

Tạ Chỉ Hủy nghe vậy liền nhịn không được cười: "Thập Thất của chúng ta có người mình thích rồi nha, anh bớt lo xa đi."

Nói xong liền gắp một miếng sườn chặn miệng Hạ Duyên Bân.

Hạ Thập Thất rất phối hợp gật gật đầu, đột nhiên cảm giác được có ánh mắt hung ác nham hiểm dừng ở trên người mình, cô men theo đó mà quay đầu qua, đối diện với tầm mắt của Tịch Đình Ngự.

Hai tròng mắt hắn híp lại, con ngươi sâu không thấy đáy, rồi lại giống như lốc xoáy muốn cuốn cô vào trong đó.

"Em có người mình thích, sao tôi lại không biết?"

Trong tay Tịch Đình Ngự cầm ly rượu, ưu nhã đong đưa, bộ dáng cười như không cười, nguy hiểm tới cực điểm.

Hạ Thập Thất vừa uống rượu vừa trả lời: "Tôi có người mình thích hay không, hình như không có quan hệ gì với đại thúc nha."

"Đã gọi tôi một tiếng đại thúc rồi, còn không có quan hệ?" Tịch Đình Ngự cong môi, "Hơn nữa nếu tôi nhớ không nhầm, em còn đáp ứng chuyện phải làm nữ nhân của tôi."

Một câu này, giống như là sấm sét nổ giữa trời đêm, làm cho tất cả mọi người đều sôi nổi đưa mắt nhìn hai người.

Hạ Thập Thất chậm rãi mở miệng: "Vậy yêu cầu của tôi đâu?"

Tịch Đình Ngự biết cô đang nói cái gì, lấy điện thoại ra, dùng ngón tay thon dài khẽ chạm vài cái lên màn hình, sau đó đưa tới trước mặt Hạ Thập Thất.

"Tự mình xem."

Hạ Thập Thất cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình trước mặt. Ảnh chụp một nữ nhân bị trói ném xuống đất, Hạ Thập Thất cũng quá quen thuộc với người này rồi.

Là Trịnh Vũ.

"Yêu cầu của em, tôi đã làm được. Vậy chuyện em đáp ứng tôi thì sao?" Ánh mắt Tịch Đình Ngự nặng nề nhìn cô.

Hạ Thập Thất thả điện thoại về trên mặt bàn, ý cười nơi đáy mắt thật sâu, "Chuyện của tôi, do cha tôi làm chủ."

Cô đem cái vấn đề nan giải này ném lên trên người Hạ Duyên Bân là bởi vì cô cảm thấy hắn sẽ không bán mình cho một người đàn ông đã có vợ.

Vốn luôn ngồi xem không nói gì, Hạ Duyên Bân gắp đồ ăn cho vào trong miệng, nhai nhai, sau đó mới nói: "Ta đồng ý."

Một câu này của hắn lại làm bầu không khí im lặng trong chốc lát, sự tình chuyển biến quá mức đột ngột, Hạ Thập Thất trong lúc nhất thời cũng không có phản ứng lại được.

"Cha đồng ý?"

Nửa ngày sau, cô mới hỏi ra được một câu.

Hạ Duyên Bân trịnh trọng gật đầu, "Ta cảm thấy Ngự thiếu không tồi, con có thể cùng hắn thử một chút."

"Thử cái gì mà thử, lão Hạ, cha không biết là hắn có vợ rồi à!?"

Hạ Thập Thất vỗ bàn đứng lên, Tạ Chỉ Hủy không nhịn được hít sâu một hơi.

"Chồng, anh có muốn suy nghĩ lại không?" Tạ Chỉ Hủy đè thấp thanh âm hỏi.

Thập Thất cùng Tịch Đình Ngự chơi đùa với nhau thì không sao, thế nhưng nếu hai người thật sự muốn ở bên nhau, chỉ với việc hắn đã có vợ thì bà cũng tuyệt đối không thể đồng ý!

Bằng không, bà làm sao ăn nói được với người chị đã qua đời của mình chứ?

Bên cạnh, Đường Đậu Đậu kéo kéo tay áo của Thất Dạ, nhỏ giọng mở miệng: "Anh nói gì đi chứ."

"Anh nói cái gì?" Thất Dạ liếc mắt nhìn Đường Đậu Đậu, thanh âm không mặn không nhạt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi