(QUYỂN 1) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

---------------------

Bước chân Thất Dạ dừng một chút, ngữ khí nhàn nhạt, "Tôi với cậu ấy không giống nhau."

Nói xong, hắn liền nhanh chóng rời đi.

Tính cách của Thất Dạ và Tịch Đình Ngự khác hẳn nhau cho nên đối với chuyện tình cảm, cũng là hai thái cực khác nhau.

Tịch Đình Ngự cường thế bá đạo, cho nên chỉ cần là thứ hắn muốn, hắn nhất định sẽ mạnh mẽ chiếm lấy nó.

Mà Thất Dạ, chỉ biết yên lặng bảo vệ từ phía sau.

........

Ngồi ở bên trong chiếc xe Bentley màu đen, Hạ Thập Thất dựa vào cửa sổ xe.

Mắt nhìn người đàn ông đang chợp mắt ở bên cạnh mình.

"Đại thúc, anh xác định muốn dẫn tôi đi theo à?"

Tịch Đình Ngự nghe vậy, liền mở mắt ra.

Nữ nhân trước mặt hắn mặc một chiếc váy màu lam nhạt dài tới đầu gối, quanh eo được thiết kế một vòng đai lưng cách điệu, lộ ra đường cong hoàn mỹ của cô. Gương mặt tinh xảo được trang điểm nhẹ nhàng, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, rũ xuống bên hông.

"Ừ."

Tịch Đình Ngự nhàn nhạt mở miệng, sau đó lại nhắm mắt lại.

Mỗi một lần trở về nhà cũ lại giống như là đi trên chiến trường, cho nên lúc này hắn cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức.

Hạ Thập Thất nhíu nhíu mày, "Tôi lo mọi người nhận ra tôi là giả."

"Nữ nhân đứng ở bên người tôi, ai dám nói là giả?"

Hạ Thập Thất: "..."

Xe đi được khoảng nửa tiếng thì chậm rãi rẽ vào một cánh cửa được chạm trổ hoa văn.

Hai bên là một hàng người mặc tây trang màu đen, nhìn dáng vẻ hẳn là vệ sĩ.

Đi xuyên qua một cái hoa viên lộ thiên lớn, vòng qua suối phun, xe cuối cùng cũng dừng ở trước một mặt cỏ.

Xe vừa mới ổn định, Tịch Đình Ngự liền mở mắt, hắn ngồi thẳng người, giơ tay ưu nhã sửa sang lại tây trang cho phẳng phiu, ghé mắt qua nhìn Hạ Thập Thất, khuôn mặt tuấn mỹ điêu khắc hiện lên ý cười nhẹ, thanh âm vững vàng nói ra: "Thiếu phu nhân tương lai của Tịch gia, biểu hiện cho tốt."

Hạ Thập Thất "ừ" một tiếng, "Sẽ không làm anh thất vọng."

Tài xế dẫn đầu mở cửa xe phía sau ra.

"Ngự thiếu."

Tay tài xế đặt ở trên nóc xe, chờ Tịch Đình Ngự xuống xong liền vòng sang sườn bên kia mở cửa.

Không ngờ vừa bước được một bước đã bị ánh mắt của Tịch Đình Ngự ngăn lại.

Tài xế vội vàng dừng chân, nhìn Tịch Đình Ngự tự tay mở cửa xe cho Hạ Thập Thất, vươn tay ra.

Một cái tay trắng nõn đặt lên trên cánh tay hắn, Hạ Thập Thất xách làn váy, khom lưng bước từ trên xe xuống.

Ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, trên mặt cỏ to là một loạt những siêu xe được đỗ ngay ngắn chỉnh tề.

Tay trái Tịch Đình Ngự nắm lấy tay Hạ Thập Thất đặt ở trên khuỷu tay của mình, ở bên tai cô nói nhỏ: "Chút nữa hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu như có người hỏi chuyện em ở nước ngoài thì cứ nói thân thể không tốt, vẫn luôn ở bên đó tĩnh dưỡng."

"Tại sao không nói là đi du học?" Bên môi Hạ Thập Thất mang theo ý cười ôn nhu, đi theo Tịch Đình Ngự tiến về phía trước.

Tịch Đình Ngự nhướng mày, liếc cô một cái, "Em có biết thư viện Tây Đức Nạp* không?"

*Không biết là nó có thật hay chỉ là giả tưởng của tác giả nữa, cũng có thể là do mình dịch sai. Tóm lại là mong các bạn đừng quá bắt bẻ chi tiết nhỏ này nha!! ^^

Hạ Thập Thất hơi dừng chân, "Cái gì đấy?"

Tịch Đình Ngự dương môi cười cười, đưa Hạ Thập Thất tiếp tục tiến về phía trước, tiếng nói có chút nghiền ngẫm từ từ truyền vào trong tai Hạ Thập Thất, "Hệ thống trung ương sưu tập của đại học A, đơn giản mà nói chính là thư viện bậc nhất thế giới."

Hạ Thập Thất: "..."

Quả thật là cô không biết...

Nếu nói là mình đi du học ở nước ngoài, phỏng chừng lúc đó sẽ càng không có đường để bước xuống mất.

Từ hoa viên đi xuyên qua một cái nhà thờ mái tròn thật lớn, tiếp tục đi về phía trước khoảng 50 mét liền thấy cửa lớn được trang trí xa hoa của tòa lâu đài.

Một bên cửa đứng một hàng vệ sĩ áo đen, nhìn thấy hai người đi tới, vệ sĩ lập tức hướng hai người khom lưng 90 độ.

"Ngự thiếu gia!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi