[QUYỂN 1] ĐẠI LÃO LẠI MUỐN TAN VỠ

Còn phía bên kia của Nam Nhiễm.

Sau khi rời đi, cô dọc theo đường đi ra khỏi rừng rậm.

Màn đêm cũng dần dần tan đi, bầu trời dần sáng lên.

Hiện tại chắc khoảng vào bốn giờ sáng.

Nhưng mặt trời vẫn chưa có dấu hiệu hiện lên.

Bước chân của Nam Nhiễm nhanh hơn không ít.

Thời điểm cô vừa đi đến lối vào của khu rừng.

Liền nghe thấy tiếng ngựa hí truyền tới.

Trong tiếng hỗn loạn của vó ngựa còn có tiếng bước chân vô cùng chỉnh tề, đều đặn.

Cột cờ của Thái Dương quốc lúc ẩn lúc hiện ở phía xa, lá cờ tung bay, khoảng cách so với cô càng ngày càng gần hơn.

Đợi đến khi nó hiện lên trước mặt.

Nam Nhiễm mới thấy rõ người dẫn đầu là ai.

Đó chính là vương tử Bart - Dole.

Trên người hắn lúc này mặt một bộ áo giáp, vẻ ngoài vô cùng oai hùng, tay cầm bội kiếm, hai mày nhíu chặt, khuôn mặt thập phần nghiêm túc.

Hoàn toàn không hề giống bộ dáng ôn tồn, lễ độ lúc trước.

Bước chân của Nam Nhiễm thoáng dừng lại. Ngôn Tình Hài

Hai mày nâng lên, nhìn qua có chút tản mạn.

Một tay chống lên thân cây.

Mái tóc rũ xuống, che đi sườn mặt hoàn mỹ của cô.

Thời điểm Bart nhìn thấy Nam Nhiễm, hai mắt lập tức lóe sáng.

Khóe môi khẽ cong lên, nở nụ cười khó phát hiện.

Thế nhưng, rất nhanh sau đó, nụ cười ấy liền biến mất.

Chỉ nghe, thanh âm của Bart từ xa truyền tới: "Nam Nhiễm tiểu thư."

Giọng nói của hắn ta vô cùng dễ nghe.

Vừa nói hắn ta vừa giơ tay lên, ý bảo bọn lính dừng lại.

Hắn ta túm chặt dây cương, vững vàng dừng ngựa lại ở vị trí cách Nam Nhiễm khoảng 1m.

Bart nắm dây cương, ổn định ngựa, vừa cau mày vừa bày ra bộ dáng nghiêm túc: "Nam Nhiễm tiểu thư, nàng cũng tới đây cứu Santa sao?"

Nam Nhiễm không trả lời.

Chỉ đảo mắt nhìn đám người phía sau hắn ta.

Sắc trời lúc này cũng đã sắp sáng.

Nhưng không biết tại sao hiện tại đám binh lính đó vẫn còn cầm đuốc.

Dường như nhận ra ánh mắt của Nam Nhiễm.

Nên Bart nắm chặt tay, hơi khụ một tiếng.

Nháy mắt, đám lính cầm đuốc lập tức vây quanh Nam Nhiễm.

Tiểu Hắc Long nhìn một màn này nhịn không được lại nhắc nhở: [ký chủ, cô là một con giao nhân, cô sợ lửa.]

Quanh năm suốt tháng giao nhân đều sống và hoạt động dưới nước nên có thể nói lửa là thiên địch của bọn họ.

Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn Bart.

"Muốn giết ta?"

Bart xoay người xuống ngựa.

Trên tay vẫn cầm bội kiếm, đứng lưng binh lính.

"Nam Nhiễm tiểu thư, từ trước đến giờ ta chưa từng có ý định này."

Vừa nói chuyện với Nam Nhiễm, hắn ta vừa ngẩng đầu nhìn sắc trời.

Cuối cùng, mặt trời cũng đã dâng lên.

Một tia nắng xuyên qua màn mây rọi thẳng lên mặt đất.

Lúc này, Bart mới thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cong lên, mỉm cười.

Nhưng ngay sau đó, dường như còn chưa yên tâm chuyện gì đó.

Liền mở miệng: "Nam Nhiễm tiểu thư?"

Hắn ta gọi tên Nam Nhiễm.

Nhưng Nam Nhiễm vẫn đứng yên ở chỗ đó, im lặng không nói.

Bấy giờ, Bart mới cười lớn đi vào trong vòng vây của bọn lính.

Trên mặt hắn ta lại xuất hiện bộ dáng ôn tồn lễ độ thường ngày.

Hắn ta rút trường kiếm của mình ra.

Dưới ánh nắng, lưỡi kiếm trông vô cùng sắc bén.

Bart lẩm bẩm: "Nam Nhiễm tiểu thư, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ nên mới làm thế. Trên thế giới này, vẫn còn rất nhiều con dân đang chờ đợi ta cai trị."

Nam Nhiễm nghe vậy, hơi cúi đầu, mái tóc rũ xuống theo động tác của cô, che đi biểu tình trên mặt cô lúc này.

Cô móc thanh chủy thủ ở sau lưng ra.

Dải lụa màu đen trên chuôi chủy thủ tung bay trong gió.

Cô nhìn trái nhìn phải một cái.

Chứng kiến một màn này, Bart hơi sửng sốt, bất quá chỉ một lát sau lực chú ý của hắn ta liền rơi xuống hai chân Nam Nhiễm.

Gương mặt lại khôi phục ý cười.

"Nam Nhiễm tiểu thư, ta đã biết hết mọi chuyện rồi, vì thế nàng không cần gạt ta nữa."

Thợ săn rồng đã sớm giải thích cho hắn ta.

Đây là một loại vu thuật của Vu sư.

Có thể giúp giao nhân có được đôi chân giống con người, nhưng buộc phải trả đại giới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi