(QUYỂN 1) [EDIT] MAU XUYÊN: KÍ CHỦ NÀNG LẠI MỀM LẠI NGỌT

Sau khi Lục Thiệu Khiêm bàn giao xong công việc của công ty liền rời đi.
Hạng Tinh đột nhiên cảm thấy chính mình thật sự trở thành đại vương, ăn ngon uống tốt ngủ khoẻ, người làm của Lục gia đều tùy cô sai sử, muốn làm gì thì làm đó.
Thế cho nên Áp Áp mỗi ngày đều hâm mộ mà phun trào, cô thật sự đã hưởng phúc thành công.
Tuy rằng, Lục Thiệu Khiêm một ngày ba lần cứ đúng giờ là sẽ gọi điện thoại hỏi thăm.
Hắn an ủi cô và còn chụp cho nàng xem những bức ảnh của núi tuyết, làm cô nhìn đến no mắt.
Nhưng là.
Cô dần dần cảm thấy mình có chút không cười nổi.
Mỗi buổi sáng khi thức dậy, không còn hơi ấm bên cạnh, cũng không có câu "Chào buổi sáng" làm say lòng người.
Chỉ có một cái thảm lông vô hồn và một cái chuông báo thức Áp Áp.
Bàn ăn to như vậy, cũng chỉ còn lại một mình cô đối mặt với những món ăn.
Không thể vui nổi.
Hạng Tinh sâu kín mà thở dài.
Đây là sự cô đơn trong truyền thuyết sao?
Thật kỳ quái.
Trước khi đi hưởng phúc, cô đều sống một mình, mỗi ngày nàng ngồi đếm đá, không buồn chán, không nhạt nhẽo.
Nhưng từ khi gặp Lục Thiệu Khiêm, cô lại bắt đầu sợ hãi những ngày như vậy.
......
Không biết đã qua bao lâu.
Ngày nọ, Hạng Tinh ngồi ở sân thượng, ăn bánh pudding caramel mà nàng thích nhất.
Như thường lệ, cầm một cái nĩa nhỏ, chia bánh thành các khối hình vuông bằng nhau.
Nhưng hôm nay có gì đó không thích hợp.
Không biết vì sao, mỗi lần nàng hạ nĩa xuống, bánh cô cắt ra không bị biến dạng thì cũng nát vụn, làm cô hơi hoảng.
Ngay cả cầm nĩa của cô, cũng run nhè nhẹ.
"Loảng xoảng!"
Nữ hài có chút buồn bực mà ném nĩa xuống, đôi mắt ngân ngấn nước.
Đột nhiên tim cô đập rất nhanh, mí mắt cũng giật giật.
Cô nghĩ lại, hình như buổi sáng và trưa nay, Lục Thiệu Khiêm không có gọi điện thoại cho nàng.
Trong lòng cuống lên, Hạng Tinh lập tức lấy điện thoại ra, gọi vào dãy số quen thuộc kia.
......
Bên tai lại chỉ có giọng nói dài dòng làm người bực bội vang lên.
"......"
Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định mà gọi thêm lần nữa.
......
[ Thực xin lỗi, người dùng hiện đang tắt máy. ]
"Cạch."
Điện thoại rơi xuống đất.
Hạng Tinh hoảng hốt, chỉ còn lại năm chữ trong tâm trí cô, cứ quanh quẩn trong tim nàng hết lần này đến lần khác.
Hắn đã xảy ra chuyện.
Hắn đã xảy ra chuyện!
Nghĩ như vậy, nữ hài đột nhiên đứng lên, xoay người chạy vào phòng ngủ.
[...... Cô làm sao thế? ]
Áp Áp thấy vẻ mặt khẩn trương, bộ dáng nghiêm túc của cô, mở miệng hỏi.
Lại thấy cô không nói hai lời, trực tiếp lấy ra một tấm thẻ nhỏ, chính là phần thưởng đặc biệt của kỳ xổ số kia, nhét vào trong ví thỏ.
Tùy tiện thay đổi quần áo, hướng về phía cửa chạy tới.
"...... Tiểu thư, ngài muốn ra ngoài sao?"
Chu bá nghe được động tĩnh, nghi hoặc nhìn cô đầy nghi ngờ.
Hạng Tinh dừng một chút, cắn cắn môi, đối với hắn gật đầu.
"Vâng, cháu...... đi ra ngoài mua đồ."
Chu bá cười cười: "Vậy để tôi gọi Tiểu Vương đưa cô đi."
"Không cần đâu."
Hạng Tinh lắc đầu, lại từ túi thỏ lấy ra bằng lái của nguyên chủ, cùng với chìa khoá xe Lục Thiệu Khiêm lưu lại.
Chớp mắt, "Cháu tự mình đi."
Dứt lời, liền lao ra khỏi cửa và leo lên chiếc xe việt dã đã nhàn rỗi trong một thời gian dài.
Phóng như bay xuống núi, đi thẳng đến trung tâm thương mại.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi