(QUYỂN 1) [EDIT] MAU XUYÊN: KÍ CHỦ NÀNG LẠI MỀM LẠI NGỌT

Đáy lòng Tô Thanh Triết lần nữa nhấc lên nghi hoặc.
Vào lúc này, phía dưới lại bắt đầu vang lên tiếng kinh hô.
"Nhìn kìa!"
Mọi người sửng sốt, nghe tiếng nhìn lại.
Quả nhiên, trên màn hình không phải là hình ảnh ngọt ngào của hai người mà biến thành một nam một nữ ngồi đối diện nói chuyện với nhau trong quán cà phê.
Người đàn ông kia, chắc chắn là Tô Thanh Triết.
Còn cô gái đối diện...
Mọi người không hẹn mà cùng nhau nhìn về người đang cùng khách khứa trò chuyện vui vẻ, người nối nghiệp Hạng thi tân nhiệm - Hạng Dương.
Ngay cả Hạng Dương đều bị kinh động.
Sao lại thế này?
Cô nhanh chóng nhìn Lục Thiệu Khiêm.
Tô Thanh Triết càng xem càng cảm thấy không thích hợp.
Quán cà phê này... Không phải là chỗ mà ngày đó hắn cùng Hạng Dương nghĩ cách đối phó Lục Thiệu Khiêm sao?
Cùng lúc đó, âm thanh nội dung cuộc trò chuyện được phát ra.
Tuy nhiên, khi nhắc tới bí mật của Lục Thiệu Khiêm đã cố tình bị cắt đi.
Tô Thanh Triết cảm thấy không ổn, chạy nhanh đi tìm trợ lý Triệu: "Mau đến hậu trường, tắt video cho tôi."
"Được!"
Trợ lý Triệu vội vàng chạy đi.
Lại đụng phải vẻ mặt sắc lạnh của ba mẹ Bạch Giản ở đại sảnh.
"Vội vội vàng vàng chạy đi đâu? Trò hay còn chưa xong mà, không phải sao?"
Bạch mẫu âm trầm cười cười, phất tay kêu vệ sĩ đem trợ lý Triệu ngăn lại.
Các khách mời vẻ mặt càng thêm mộng bức, một chuỗi âm thanh rõ ràng phát ra từ Hạng Dương.
"Tô Thanh Triết, nếu em không nghe lời, chị sẽ nói cho Bạch Giản chuyện ngày đó em đã làm..... Cùng những điều 'dơ bẩn' giữa chị và em."
Hai chữ 'dơ bẩn' được nhấn mạnh khiến cho mọi người lại lần nữa nhìn về phía Hạng Dương.
Vẻ mặt Hạng Dương đã sớm biến sắc, ly rượu trong tay gần như sắp bị cô bóp nát.
Cô vừa định cãi lại, màn hình lớn trên khấu vừa chuyển.
Hình ảnh xuất hiện lúc này là một căn phòng xa hoa trong khách sạn.
Một trận âm thanh mà mọi người đều hiểu truyền khắp toàn bộ bữa tiệc...
Hạng Dương cả kinh, chân đều mềm nhũn.
Hình ảnh này làm sao cô có thể không biết.
Đây là thứ cô lưu lại để uy hiếp Tô Thanh Triết!
Nhưng, nhưng cái này cô đã khoá lại để trong két sắt, làm sao lại xuất hiện ở đây, còn được mọi người "thưởng thức".
Trên sân khấu, Bạch Giản rốt cuộc cũng không nhịn được, giãy ra khỏi tay Tô Thanh Triết.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô bước nhanh về phía cha mẹ mình.
Ôm con gái, Bạch mẫu vẫn luôn không lên tiếng lúc này hiện lên một nụ cười, liếc Tô Thanh Triết đã sớm cứng đờ.
"Tô Thanh Triết, việc này Bạch gia chúng ta sẽ không bỏ qua."
Nói xong, hai người liền mang con gái ra khỏi hội trường.
"... Giản Giản, mọi chuyện không phải như vậy, em nghe anh giải thích!"
Tô Thanh Triết lúc này mới phản ứng lại, nhấc chân đuổi theo.
Chỉ tiếc rằng, còn chưa đi được hai bước, trợ lý Triệu lại giơ điện thoại lên, vội vàng vọt tới.
Hô to: "Tô tổng, không tốt rồi! Công ty xảy ra chuyện."
"..... Cái gì?"
Tô Thanh Triết không thể không dừng lại, trừng mắt liếc hắn: "Nói trọng điểm."
"Cái kia... Trong điện thoại bọn họ chưa nói trọng điểm."
Tiểu Triệu ấp úng, quét mắt về đám khách mời đang ngồi ăn dưa phía sau, ghé vào tai Tô Thanh Triết: "Lục tổng đã trở lại, muốn ngài lập tức về công ty giải thích về hai hạng mục kia!"
"Lục Thiệu Khiêm đã trở lại?"
Nghe vậy, Tô Thanh Triết sợ tới mức tâm can đều run lẩy bẩy.
Thật xui xẻo, tại sao lại trở về đúng ngay thời điểm này!
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Editor: Hạ Lạc Cẩn Y

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi