(QUYỂN 1) [EDIT] MAU XUYÊN: KÍ CHỦ NÀNG LẠI MỀM LẠI NGỌT

Hạng Tinh nhăn mày, cố gắng suy nghĩ bộ dạng gần đây nhất của trợ lý Hứa.
Hình như.... tinh thần rất tốt, vẫn là một người năng động và rất soái.
Cũng không có vẻ bị bệnh.
Suy nghĩ nửa ngày, cô quyết định  hỏi Lục Thiệu Khiêm một chút.
Dù sao trợ lý Hứa là người tốt, còn mua cho cô rất nhiều đồ ăn vặt.
Nghĩ vậy, Hạng Tinh liền chuyển sang cửa sổ trò chuyện của Lục Thiệu Khiêm.
[Bánh kem pudding ăn ngon: Gọi người xấu, người xấu nghe rõ trả lời!]
.....
Đối phương dường như không bận, rất nhanh đã trả lời.
[Đại phôi đản: Ngoan, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, phải gọi là lão công!]
[Bánh kem pudding ăn ngon: Người xấu, em có chuyện hỏi anh.]
[Bánh kem pudding ăn ngon: Trợ lý Hứa bị bệnh sao? Dù sao anh cũng hay bắt cậu ấy tăng ca, có lẽ là làm việc đến sinh bệnh ?]
......
Trong văn phòng, Lục Thiệu Khiêm bỗng nhiên nhíu mày.
Dừng một chút, lại liếc nhìn người hết sức bình thường đang gọi điện cho khách hàng kia.
Trợ lý Hứa đột nhiên cảm thấy sau lưng có luồng khí lạnh nhắm tới, suýt chút nữa làm rơi điện thoại.
Gì? Tình huống gì vậy? Ai biết gì đâu?
......
[Đại phôi đản: Tại sao hỏi vậy?]
[Bánh kem pudding ăn ngon: Trên vòng bạn bè, trợ lý Hứa nói mình bị bệnh tim đã nhiều ngày.]
[Đại phôi đản: .....]
Lục Thiệu Khiêm lại liếc trợ lý Hứa lần nữa.
.....
Từ từ, sao hắn không thấy trợ lý Hứa trên vòng bạn bè.
Lục Thiệu Khiêm ôm một bụng thắc mắc, mở vòng bạn bè ra xem.
Quả nhiên, cũng không thấy trạng thái của trợ lý Hứa như Hạng Tinh nói.
Nam nhân tức khắc sắc mặt tối sầm.
Trợ lý Hứa bên kia sau khi kết thúc cuộc gọi, nặng nề ho khụ khụ vài cái.
".....!"
Lúc này, trợ lý Hứa thực sự sợ tới mức run tay làm rớt điện thoại.
"Cái kia.... Thiếu gia, ngài có gì phân phó sao?"
Hắn cuống quýt ngồi xổm xuống nhặt điện thoại lên, một bên cười gượng, một bên quay đầu lại hỏi.
Lại thấy thiếu gia nhà mình lộ ra thần sắc "Diêm Vương sống" đã lâu không thấy.
Nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng: "Cậu làm sao mà chỉ có phu nhân nhìn thấy được trạng thái của cậu trên vòng bạn bè?"
"Hả?"
Trợ lý Hứa vẻ mặt mộng bức: "Không có, làm sao lại vậy được...."
Hắn nghi hoặc, lẩm bẩm tự hỏi, lại hình như ý thức được cái gì, đôi mắt bỗng trừng lớn.
Không xong rồi!
Phu nhân là bạn tốt mà hắn mới thêm, không lẽ hắn đã quên đưa cô ấy vào danh sách che chắn trạng thái?
Cô ấy không phải là đã thấy được đi....
Nghĩ như vậy, trợ lý Hứa sắc mặt trắng bệch, đầu óc quay cuồng.
Lục Thiệu Khiêm không nói một lời nhìn chằm chằm hắn.
Dáng vẻ này, thật sự là con mẹ nó có bệnh.
Cho đến khi trợ lý Hứa phục hồi tinh thần, vẻ mặt đưa đám nhào vào bàn làm việc trước mặt Lục Thiệu Khiêm.
Đau khổ cầu xin: "Thiếu gia, ngài có thể nói phu nhân giữ bí mật giúp tôi được không?"
".... Có ý gì?"
Lục Thiệu Khiêm bị sự biến hoá của trợ lý Hứa làm cho mơ hồ.
Trợ lý Hứa tự vật lộn với bản thân một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm, lấy điện thoại ra.
Đỏ mặt, đem vòng bạn bè cho thiếu gia nhà mình xem.
Dừng một chút, khoé miệng gợi lên một vòng cung đầy ý vị.
Ngước mắt lên, có chút buồn cười nhìn trợ lý Hứa.
"Bạch Giản?"
"......"
Trợ lý Hứa mặt càng đỏ hơn.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi