(QUYỂN 1) [EDIT] MAU XUYÊN: KÍ CHỦ NÀNG LẠI MỀM LẠI NGỌT

[ Nhãi con, ta đối với cô rất thất vọng. ]
Áp Áp mặt không biểu tình mà phun tào: [ Cô thay đổi rồi, cô là người mang khăn quàng đỏ không bao giờ nói dối. ]
[ Nào có. ]
Hạng Tinh nghiêm trang nghiêng nghiêng đầu, mắt chớp chớp nhìn theo hướng trợ lý Hứa vừa rời đi.
[ Hơn nữa, Bạch Giản thực sự là không tốt nha, ai kêu hắn không chịu nghe ta nói nửa câu sau đã chạy mất.]
.......
Trợ lý Hứa hấp tấp chạy tới bệnh viện.
Mới bước vào sảnh, lại đột ngột dừng lại.
Không xong, hình như lúc nãy quên hỏi phu nhân, Bạch Giản cô ấy đang ở bệnh viện nào...
Hắn nhăn mày, theo bản năng lấy điện thoại ra.
Cùng lúc đó lại vang lên hai tiếng 'tinh tinh', nhảy ra một cái thông báo.
Nhìn vào biệt danh và ảnh đại diện quen thuộc kia, đôi mắt hắn loé sáng, nhanh chóng ấn vào.
[ Bạch Giản: Aii~ Thế sự vô thường~ ]
Ở dưới còn có ảnh chụp của giấy chuẩn đoán bệnh, là ung thư dạ dày.
Mặc dù hắn không hiểu những từ ngữ chuyên môn, nhưng chữ "ung thư" lại nặng nề giáng vào trái tim hắn.
Tại sao?
Làm sao có thể?
.....
Ở bên kia, Bạch Giản vừa từ phòng bệnh đi ra.
Trước mắt đột nhiên nhiều thêm một bóng dáng quen thuộc trong tiếng nhắc nhở 'Không được chạy ở hành lang bệnh viện' của nhân viên y tế, vẻ mặt lo lắng chạy về phía mình.
Đợi Bạch Giản thấy rõ, hơi hơi sửng sốt.
"Trợ lý Hứa...?"
Cô vừa mới nói, lại thấy nam nhân chống đầu gối, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm mình.
Bạch Giản nghi hoặc nhíu mày, đang muốn hỏi tiếp.
Lại đột nhiên rơi vào một cái ôm ấm áp.
"Đừng sơ, bây giờ y học phát triển như vậy, nhất định có thể chữa khỏi."
Tiếng nói phát run của nam nhân từ bên tai truyền đến: "Chỗ này không được, liền đổi chỗ khác... Cho đến khi hết bệnh, không được từ bỏ, có biết không?"
"... Hả?"
Bạch Giản bị hắn nói đến có chút mơ hồ.
Trợ lý Hứa buông Bạch Giản ra, nhưng lại giữ chặt vai cô.
"Tôi đã biết hết."
Hắn mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt phát ra ánh sáng nghiêm túc lạ thường, nhìn cô chăm chú: "Bạch Giản, nếu có thể, làm ơn hãy để anh chăm sóc em cho đến khi khỏi bệnh."
"....."
Bạch Giản cổ quái chớp chớp mắt.
Hơi suy tư, nhưng lại ngẫm ra một chút.
Không nhịn được bật cười: "Thật không?"
"Đương nhiên."
Nam nhân trả lời không cần nghĩ ngợi.
Bạch Giản lẳng lặng nhìn hắn một lúc.
Lại đột nhiên bật cười ha hả, cười đến nỗi làm cho trợ lý Hứa hoang mang.
Cho đến khi cô cười đến sốc hông mới ngừng lại.
"Được thôi... Trước hết anh mời tôi đi ăn lẩu cay đã, tôi đói bụng."
"... Em đã như vậy còn đòi ăn lẩu cay?"
Trợ lý Hứa chỉ cảm thấy Bạch Giản thật hồ nháo, biểu cảm liền trở nên nghiêm túc.
Thẳng cho đến khi cô lôi tờ giấy chuẩn đoán bệnh ra, giơ trước mặt hắn.
Ngón tay tinh tế chỉ chỉ trang giấy cuối cùng.
"Khám sai!"
"..... Hả?"
"Hả cái gì, chính là khám sai, thân thể tôi rất tốt, có thể có chuyện gì?"
Bạch Giản cười cười, chủ động khoác tay nam nhân, kéo hắn ra khỏi bệnh viện.
"Mau, mau mời tôi ăn cơm, xem phim, cuối cùng lại đến công viên đi dạo gì đó cũng không tồi."
"...???"
___________________________________
Ngoại truyện 5: Ba mẹ của người xấu.
Nghe người xấu nói, trợ lý Hứa và Bạch Giản bởi vì chuyện vừa rồi mà trở nên thân thiết với tốc độ ánh sáng.
Biết được tin tức, Hạng Tinh kiêu ngạo muốn lên trời.
Hắc hắc, đều là công lao của cô!
......
Những ngày tốt đẹp trôi qua.
Dần dần, Hạng Tinh cảm thấy có điều không ổn.
Hình như.... Cô chưa từng gặp qua ba mẹ của người xấu, là ba mẹ chồng của cô nha?
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Editor: Hạ Lạc Cẩn Y

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi