(QUYỂN 1) [EDIT] MAU XUYÊN: KÍ CHỦ NÀNG LẠI MỀM LẠI NGỌT

Ngay cả Hạng Tinh cũng không nghĩ tới phản ứng của hắn sẽ là cái dạng này.
Cô vốn tưởng rằng hắn chỉ xem mình như ngốc tử, nói không chừng liền cười cười đã đi rồi.
Nhưng kết quả lại không như vậy, cô tựa hồ còn nhìn thấy được một chút ý vị khó hiểu trong mắt hắn.
Hình như gọi là.... âm mưu được thực hiện.
Nghĩ như vậy, Hạng Tinh mê man chớp chớp mắt.
Nói đến âm mưu thực hiện được thì không phải là cô thành công tiếp cận được hắn rồi sao?
Thật là kỳ quái.
.....
Cứ như vậy, Hạng Tinh được Vũ Văn Dận dắt ra khỏi đại môn phủ tướng quân.
Mà gã sai vặt của phủ tướng quân thấy tiểu thư nhà mình bị vị Nhiếp Chính Vương giết người như ma trong truyền thuyết kia dắt ra, sợ đến nỗi con mắt muốn rớt ra.
Sao lại thế này, bọn họ không có nhận được tin tức là tiểu thư muốn ra ngoài mà!
Mắt thấy Hạng Tinh sắp lên xe ngựa, hắn lấy hết can đảm tiến lên.
"Vương..."
Lời còn chưa nói ra, lại nghe tiếng gió xẹt qua.
Sau đó thân thể của hắn giống như bị điểm huyệt, hoàn toàn không thể động đậy!
Không riêng gì hắn, các huynh đệ ở phía sau hình như cũng như vậy.
Một đám người chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu thư nhà mình vui vui vẻ vẻ mà nhảy lên chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá kia, nhìn đoàn người của Dận Vương phủ mênh mông cuồn cuộn đi xa...
Nửa canh giờ sau.
"Lão gia... Không xong rồi!...Tiểu, tiểu thư bị Dận vương gia bắt đi rồi!"
Sau khi huyệt giải xong, đám người lo lắng vọt tới trước mặt Hạng Trọng, la to thông báo.
"Cái gì?!"
Hạng Trọng cả kinh, suýt chút nữa quăng chén trà trên mặt đất, hoảng loạn đứng phắt lên: "Xảy ra chuyện gì? Tinh Nhi bị làm sao...?"
Nghe gã sai vặt run lẩy bẩy kể lại, lão gia tử ánh mắt nhíu chặt, phịch một cái ngã trên ghế đệm, tay nắm chặt vỗ vỗ trán.
Vũ Văn Dận sợ là cố ý mang Tinh Nhi đi muốn uy hiếp mình kết minh với hắn!
... Không được, hắn không thể để cho Tinh Nhi gặp nguy hiểm, hắn phải đi đòi Tinh Nhi về!"
Nghĩ vậy, Hạng Trọng hấp tấp xoay người đi ra khỏi phủ.
....
Một bên khác.
Trong xe ngựa huy hoàng tráng lệ, Hạng Tinh kinh ngạc cùng cảm thán thò đầu ra ngoài ngắm nhìn cảnh tượng phồn hoa của hoàng thành.
Hình như sắp tới có lễ hội, hoàng thành vô cùng náo nhiệt, đoàn người nối đuôi nhau không dứt, cửa hàng tửu lâu người đông như trẩy hội.
Trọng điểm là...
Dọc theo đường đi toàn là hương thơm của mỹ vị, làm bụng nhỏ của cô ục ục cả đoạn đường.
Aiii.
Nếu có thể dừng xe đi xuống ăn no một trận thì tốt biết bao nhiêu.
Ý niệm của cô không chút che dấu hiện hết lên mặt, tự nhiên bị mỹ nhân tà mị bên cạnh thu hết vào mắt.
Hắn nhẹ niết cằm, mắt phượng chớp một cái, thì thầm vài câu với Thanh Phong.
"..... Vâng."
Thanh Phong lập tức phân phó xe ngựa dừng lại, nhẹ nhàng lắc mình đi ra ngoài.
Khi trở về trong tay lại nhiều thêm một túi gà muối thơm phức và hai cái bánh rán nhân thịt.
"....."
Nhận thấy được mùi hương ngào ngạt trọng xe, Hạng Tinh nháy mắt quay lại, nhìn chằm chằm vào Thanh Phong.
Lại thấy một cánh tay thon dài trắng nõn đem túi đồ ăn lấy đi.
Cố gắng nhịn cười, quơ quơ tay trước mặt Hạng Tinh: "Muốn ăn sao?"
"Muốn!"
Hạng Tinh điên cuồng gật đầu.
".....A?"
Nam nhân ý cười càng sâu, giữa mày hiện lên thần sắc bất đắc dĩ: "Ngươi không sợ bổn vương ở trong này hạ độc sao?"

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Editor: Hạ Lạc Cẩn Y

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi