(QUYỂN 1) [EDIT] MAU XUYÊN: KÍ CHỦ NÀNG LẠI MỀM LẠI NGỌT

Cái tiểu ngốc tử kia làm thế nào lại chạy ra ngoài được, người Hạng gia thường ngày không phải trông chừng nàng rất kĩ sao?
Thậm chí không phải là chạy đến địa phương khác, mà chính là Túy Tiên lâu của Hoàng thúc.
Vũ Văn Hoằng ẩn ẩn cảm thấy bất an.
Sáng sớm nay ám vệ hồi báo là Hoàng thúc đến thăm Tướng quân phủ, không biết đã cùng Hạng Trọng hàn huyên cái gì.
Hiện tại kế hoạch của hắn mấu chốt chính là Hạng Tinh, không thể hiểu được tại sao nàng lại đến Túy Tiên lâu ăn bậy ăn bạ.
Hai chuyện này không lẽ là có liên hệ với nhau...
Vũ Văn Hoằng càng nghĩ, càng cảm thấy không ổn.
Hắn ngưng một chút, cuối cùng đứng bật dậy phân phó: "Bãi giá Túy Tiên lâu, trẫm muốn đích thân đi xem!"
"Tuân chỉ."
------------
Khi Hạng Trọng vô cùng lo lắng mà chạy tới Túy Tiên lâu, Hạng Tinh đang ở trong phòng dành cho khách.
Hắn lướt qua bên gian ngoài nhìn Vũ Văn Dận đang uống trà, trực tiếp nhằm vào chiếc giường phía sau bình phong.
Chỉ thấy nữ nhi tuy rằng khuôn mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi... Nhưng lại không có bộ dáng gì của việc ăn hỏng bụng nên có như là đau bụng hay nôn mửa...
Thậm chí trên tay còn đang cầm một cái đùi gặm gặm.
Ngay cả Minh Nguyệt y thuật cao minh kia cũng chỉ ôm ngực làm bạn với cái giường, nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hạng Trọng có chút không hiểu.
Hắn đang muốn hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì lại chợt nghe phía sau truyền đến âm thanh tiếng vịt đực quen thuộc.
"Hoàng Thượng giá lâm!"
Vừa nghe xong, Hạng Tinh liền cúi gập người xuống, phun hết thức ăn trong miệng ra, liền bắt đầu nằm trên giường ô ô kêu rên.
Minh Nguyệt cũng nhanh chóng có hành động, ngồi xổm xuống tay đặt lên mạch của Hạng Tinh, bộ dạng nghiêm túc.
Thật mau, Vũ Văn Hoằng cùng với đám thái y đẩy cửa bước vào.
Ngoại trừ Vũ Văn Dận, mọi người trong phòng đều quỳ xuống thỉnh an: "Tham kiến Hoàng Thượng!"
".... Tinh Nhi, ngươi không sao chứ?"
Vũ Văn Hoằng không để ý đến đám người này, vẻ mặt sốt ruột lập tức chạy đến phía sau bình phong.
"Hoàng Thượng!"
Vũ Văn Dận cười cười, mắt phượng híp lại, nhẹ giọng nói: "Tiểu quận chúa đang chẩn trị bên trong, nam nữ khác biệt, ngài vẫn nên tránh đi mới tốt."
"Nàng là biểu muội của trẫm, có cái gì khác hay không khác!"
Vũ Văn Hoằng có chút bực bội.
Rồi hình như ý thức được cái gì, hơi chau mày, liếc Vũ Văn Dận một cái.
Cười nhẹ nói: "Hoàng thúc, người cùng Tinh Nhi vốn là không quen biết, vậy tại sao lại ở chỗ này?"
"Tiểu quận chúa ở Túy Tiên lâu của bổn vương ăn đến hỏng bụng, có chuyện như vậy đương nhiên người làm chủ như ta không thể không quan tâm, có phải không?"
Vũ Văn Dận đáp lại, nâng tay lên che miệng cười nhạo.
Ánh mắt thâm sâu: "Nhưng thật ra Hoàng Thượng ngài... Tiểu quận chúa mới phát bệnh không tới nửa canh giờ, ngài đã cùng Hạng Tướng quân lần lượt chạy đến... Thật đúng là rất quan tâm Tinh Nhi!"
Chỉ một câu như vậy đã làm Vũ Văn Hoằng run lên, ánh mắt nhanh chóng lảng sang một bên.
Những lời này của Hoàng thúc, sợ là nghi ngờ hắn cố tình theo dõi Hạng gia.
Tại thời khắc mấu chốt này, hắn không thể phạm sai lầm.
Vũ Văn Hoằng trầm tư một phen, rồi cười gượng một tiếng, nhẹ giọng giải thích.
"Hoàng thúc cũng biết rằng cung yến này chính là để trẫm đáp tạ chiến công hiển hách của Hạng tướng quân, đương nhiên chuyện của ông ấy phải ưu tiên hàng đầu!"
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Editor: Hạ Lạc Cẩn Y

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi