[QUYỂN 1] HÀNG NGÀY LÀM NPC Ở THẾ GIỚI XUYÊN NHANH


Edit: Quàng Thượng
Lăng Hiểu muốn nói chuyện tình cảm với Trình Cẩm nhưng đáng tiếc là cao lãnh như Trình tổng lại chỉ muốn nói chuyện tiền bạc với Lăng Hiểu.
Đương nhiên là Lăng Hiểu sẽ không để Trình Cẩm như ý.
Cô sẽ không bán cổ phần cũng không rời khỏi Trình gia, cô còn phải ở đây để giám sát Trình Cẩm yêu đương rồi kết hôn sinh con nữa kìa!
Làm một người trưởng bối dễ dàng lắm sao? Đáp án đương nhiên là -- rất không dễ dàng rồi!
Việc làm ăn của hai người cứ như vậy mà đổ vỡ rồi.
Lăng Hiểu chết sống mà ăn vạ ở Trình gia không chịu đi, Trình Cẩm cũng là người có uy tín có danh dự nên đương nhiên là không so đo với một cô gái nhỏ độc thân như cô rồi.
Nhưng Trình Tiêu thì ---
"Ông nội không phải để lại cho cô mấy căn phòng ở sao? Tại sao mà cô lại ăn vạ ở đây không chịu đi vậy?"
"Tôi thích, cậu quản được sao? Nhóc con phải kính trọng người lớn một chút! Nếu không... Là phải bị đánh!"
Lăng Hiểu quơ quơ nắm tay về phía Trình Tiêu.
Nhóc con không nghe lời thì làm sao bây giờ?
Hơn phân nửa là do được nuông chiều quá, đánh một trận là được rồi!
Nếu đánh một trận vẫn không ngoan, như vậy... Cứ đánh tiếp! Đánh tới nó nghe lời thì mới thôi!
Trình Tiêu: ...
Nhìn nắm tay Lăng Hiểu, Trình Tiêu hơi hơi rụt cổ, mấy hôm trước sau khi tận mắt nhìn thấy Lăng Hiểu đánh một khối thép dày cong thành một vòng, Trình nhị thiếu đối với nắm tay của cô liền xuất hiện bóng ma.
Ừ, nói đơn giản chính là nhị thiếu có chút sợ hãi.
"Tốt... Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ! Hừ!"
Trình Tiêu đeo cặp sách liếc mắt trừng Lăng Hiểu một cái, xoay người liền nhanh chân đi lên lầu.
Lăng Hiểu chỉ đứng tại chỗ hơi hơi mỉm cười.
Hiện giờ cô đã là một phần của đại gia đình nhà họ Trình, bạn xem mọi người đều hoan nghênh cô như vậy, nhất định là cái đại gia đình này sẽ càng ngày càng ấm áp hòa thuận.
Thứ hai, ngày 27 tháng 3.
Lăng Hiểu vào ở trong Trình gia đã được hai tháng.
Thứ hai mỗi tuần đều là lúc mọi người bận rộn nhất, tối qua Trình Tiêu chơi game suốt đêm nên cái đầu tóc lộn xộn cùng với quầng thâm mắt mơ mơ màng màng rời giường rửa mặt.
Cậu ghét thứ hai! Cậu ghét đi học!
So sánh với vẻ mặt chán đời của Trình nhị thiếu thì Trình Cẩm cả người ưu nhã nhìn rảnh rỗi hơn nhiều.
Trình đại thiếu sinh hoạt cực kỳ có quy luật, buổi sáng mỗi ngày rời giường lúc 5 giờ, sau đó liền tinh thần sảng khoái mà đánh Thái Cực ở trong biệt thự.
Bạn không nhìn lầm, Trình Cẩm thích đánh Thái Cực, hắn không chỉ thích đánh Thái Cực mà hắn còn rất biết dưỡng sinh, mỗi ngày đều uống trà dưỡng sinh, ngủ sớm dậy sớm, cũng không thức đêm thậm chí là không uống rượu hút thuốc.
Đàn ông như vậy...
Cuộc sống có khác gì ông cụ 60 tuổi không?
Buổi sáng lúc Lăng Hiểu thức dậy thì Trình Cẩm đã đánh Thái Cực xong rồi, thay đổi một bộ đồ ở nhà đang cầm chén trà để vào miệng uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, uống rất là nghiêm túc.
"Sớm ha!"
Lăng Hiểu xoa xoa cổ sau đó từ từ đi tới bên người Trình Cẩm: "Sáng sớm mà cậu đã tẩm bổ vậy rồi!"
"Sâm mỹ, có thể hạ hỏa."
Trình Cẩm hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lăng Hiểu một cái, không mặn không nhạt mà trả lời một câu.
"Chậc chậc."
"Việc riêng của tôi không phiền Lăng tiểu thư cô lo lắng."
Trình Cẩm nghe được lời Lăng Hiểu nói, biểu tình có chút lạnh nhạt: "Nếu Lăng tiểu thư ở nhà ngốc quá rảnh rỗi có thể suy nghĩ đến ra ngoài làm việc, như vậy thì cô sẽ không có nhiều thời gian mà suy nghĩ lung tung."
Tuy là đã ở cùng nhau hai tháng nhưng đối với một cô gái xa lạ đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của mình và em trai thì trong lòng Trình Cẩm vẫn có chút bài xích.
Cho nên hắn vẫn lễ phép gọi "Lăng tiểu thư". Không có khả năng hắn sẽ mở miệng gọi linh tinh là cô nhỏ được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi