[QUYỂN 1] HỆ THỐNG DƯỠNG THÀNH HOÀNG HẬU

Edit: Khanh Khanh

Beta: Ngạn Tịnh

Mộc Vũ nghe được lời cung nữ nói, trong lòng cười lạnh liên tục, chậc chậc, kịch bản cung đình quả nhiên lại xuất hiện, thật là mỗi nữ chính xuyên qua 80% đều có thể hưởng thụ đến tiết mục bị đoạt người.

Nàng thật đúng là may mắn, đãi ngộ của nữ chính nàng đều hưởng thụ đủ. Nếu hôm nay Hoàng Thượng đại nhân thật sự "Yêu" nàng yêu đến một nửa liền đi rồi, nàng sợ mình thật sự sẽ nhịn không được đại nghịch bất đạo đánh hắn đến chết!

"Hoàng Thượng, nô tỳ cầu Hoàng Thượng săn sóc nương nương... Hoàng Thượng..."

Cung nữ không có chờ đến Hoàng Thượng đáp lại, lại ở ngoài cửa kêu gọi lên, Mộc Vũ cảm thấy vị kia nương nương gì đó thật sự tựa như thiểu năng trí tuệ, không, căn bản là là một kẻ thiểu năng trí tuệ!

Hôm nay Hoàng Thượng dù tính bị nàng ta kêu đi rồi, như vậy nàng ta lại có thể dùng chiêu này kêu Hoàng Thượng đi bao nhiêu lần đây? Quấy rầy Hoàng Thượng đại nhân hắc hắc hắc, sớm hay muộn có một ngày Hoàng Thượng đại nhân sẽ phiền chết nàng ta!

Cảnh Tuyên Đế nghe xong lời ngoài cửa, tuy rằng vẫn luôn không có đáp tiếng nhưng là, cũng ở trên người Mộc Vũ ngừng lại, không có lại tiếp tục "Rong ruổi".

Mộc Vũ chậc chậc một giây, nhắm chặt hai mắt, vô tội lại mê mang nhìn Cảnh Tuyên Đế, trong mắt lưu quang uyển chuyển, nàng muốn dựa vào không tiếng động này thắng tiếng động ngoài kia giữ Hoàng Thượng đại nhân lại!

Nhưng là chiêu thứ nhất ánh mắt thế công đương như không có tác dụng gì, cảm giác được Cảnh Tuyên Đế có tư thế ẩn ẩn muốn đứng dậy, Mộc Vũ trộm mắng câu thô tục ở trong lòng, lập tức hai tay ôm lấy Cảnh Tuyên Đế, kéo hắn về phía chính mình, cả người dính lên giống như kẹo mạch nha, nói chuyện với giọng nói thật đáng thương.

"Ta không cho ngươi đi, ngươi đừng đi được không?"

Lông mày Cảnh Tuyên Đế vốn dĩ hơi hơi nhăn lại tới lúc này nhẹ giãn ra, hắn cười khẽ một tiếng, vừa định nói cái gì đó, Mộc Vũ  lại đáng thương hề hề ở trong lòng ngực hắn truyền đến một câu.

"Hôm nay chính là ngày chúng ta thành thân mà, ngươi đừng đi!"

Mộc Vũ không muốn xa rời cọ cọ ngực Cảnh Tuyên Đế, hai chân gắt gao quấn lấy eo hắn, nhưng lại là trộm lộ ra một đoạn răng trắng, nếu Hoàng Thượng đại nhân chết tiệt không biết xấu hổ cứ như thế mà đi, thế nào cũng phải cắn hắn một ngụm mới tính không có hại đi!

Cảnh Tuyên Đế lúc đầu đích xác tính toán rời đi, Lệ Phi là muội muội Đại tướng quân, Đại tướng quân cho đến hiện tại nhiều lần lập chiến công, hắn sủng Lệ Phi cũng là đương nhiên, hơn nữa Lệ Phi cũng không phải lần đầu tiên dùng cái cớ thân thể không khoẻ này tới thỉnh hắn.

Hắn cũng không phải lần đầu tiên bị nàng thỉnh đi, chỉ là những phi tần trước kia đều sẽ giả bộ một bộ dáng rộng lượng, không thả người giống như Mộc Vũ vậy trái lại thật là không có, tiểu nha đầu quả nhiên là đáng yêu.

"Ai nói trẫm phải đi, ân?"

Cảnh Tuyên Đế sợ chính mình bị Mộc Vũ nũng nịu làm nên hỏng, trở mình để Mộc Vũ nằm tới trên người chính mình.

"Phỏng đoán lung tung tâm tư của trẫm, cũng biết phải bị tội gì?"

Mộc Vũ mếu máo, thưa dạ nói.

"Ngươi vừa rồi vốn dĩ vẫn luôn động, sau đó lại bất động..."

Mặt Mộc Vũ càng ngày càng hồng, giọng cũng càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến căn bản là nghe không thấy, Cảnh Tuyên Đế hiểu rõ nàng muốn nói cái gì, tiến đến bên tai nàng thân mật nói.

"Trẫm chỉ là muốn đổi một cái tư thế, như vậy đều không thể sao?"

Mộc Vũ chớp chớp đôi mắt, lông mi dài rũ xuống, nàng yếu yếu mềm mềm dựa gương mặt vào ngực Cảnh Tuyên Đế, thật lâu sau nói ra tiếng, "Có thể."

"Vũ nhi, nàng ngồi dậy."

"......"

Mộc Vũ co rút khóe miệng, ha ha, tên Hoàng Thượng đại nhân rác rưởi này, để một tiểu nha đầu lần đầu tiên thừa hoan ngồi trên tự mình động, thật sự thích hợp sao?

Tuy rằng trong lòng không ngừng phỉ nhổ, nhưng là Mộc Vũ vẫn là cắn răng thuận theo Cảnh Tuyên Đế, dù sao chính nàng cũng thực thoải mái.

Cả đêm Cảnh Tuyên Đế cùng Mộc Vũ thay đổi rất nhiều tư thế làʍ ŧìиɦ, Mộc Vũ mơ mơ màng màng ngất xỉu đi, trước đó còn cảm khái nói, kỹ thuật của Hoàng Thượng đại nhân này không có kinh nghiệm lâm sàng từ ba năm bảy năm trở lên tuyệt đối sẽ không lư hỏa thuần thanh (*) như vậy được!

(*) Lư hỏa thuần thanh: lửa trong lò chỉ toàn là một màu xanh, trong võ hiệp kiếm hiệp chính là chỉ công phu đã đạt tới mức tối thượng thừa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi