[QUYỂN 1] HỆ THỐNG DƯỠNG THÀNH HOÀNG HẬU

Editor: Tiểu Lãn Tử.

Beta: Ngạn Tịnh.

Dáng vẻ Mộc Vũ thẹn thùng thật sự rất đáng yêu, đương nhiên, nếu hiện giờ bụng nàng không phát ra tiếng thì sẽ càng đáng yêu hơn.

Nhưng là, khi tiếng động từ bụng truyền ra, Mộc Vũ cảm thấy xấu hổ muốn chết, nàng dùng tốc độ hỏa tiễn chui ra khỏi ngực Cảnh Tuyên Đế, xoay người vùi vào gối mềm, chỉ chừa lại cái mông cho Cảnh Tuyên Đế.

Thật thảm, làm trò bụng kêu trước mặt người khác thì thôi đi, còn ở trước mặt Hoàng Thượng đại nhân mà kêu lộc cộc, hu hu, nàng có thể bị phạt tội đại bất kính lôi ra ngoài ban một trượng hồng hay không!

Hu hu, nàng có thể trở thành người đầu tiên trong lịch sử bị biếm vào lãnh cung vì quá mất mặt trước mặt Hoàng Thượng!

Manh Manh đối với hành động của Mộc Vũ cũng cảm thấy rất xấu hổ, nó thở dài một hơi, nhàn nhạt nói, "Chủ nhân, người thật là suy nghĩ nhiều!"

Không khí đột nhiên rất an tĩnh, Mộc Vũ không nói lời nào, Cảnh Tuyên Đế vẫn luôn không có động tĩnh, lúc này, cái bụng không biết ý của nàng lại kêu lên một hồi tiếng động kháng nghị.

Mộc Vũ cảm thấy quá mất mặt, thật muốn tìm đến cái chết.

Cảnh Tuyên Đế vốn dĩ không muốn cười, chính là lúc này hắn thật sự không nhịn được nữa, cong cong khóe miệng, hiển nhiên tâm tình đang rất tốt.

Độ hảo cảm như thế mà tăng lên hai điểm.

Mộc Vũ trợn trắng mắt, hu hu, Hoàng Thượng thật biếи ŧɦái, như vậy mà cũng có thể tăng độ hảo cảm, vậy nếu nàng đánh rắm thì sao? Có phải càng thêm nhiều điểm hay không!

"Cái kia, Vũ Nhi..." Cảnh Tuyên Đế vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng chọc chọc mông Mộc Vũ, Mộc Vũ vặn vẹo thân mình, giọng nói rầu rĩ truyền đến, "Hoàng Thượng đừng nói chuyện, hiện tại người nói chữ nào ta cũng cảm thấy người đang cười nhạo ta."

Cảnh Tuyên Đế tự nhận ngữ khí của mình thập phần bình đạm, không có một chút cười nhạo nào, hắn nhấp nhấp môi, càng thêm bình đạm như nước hỏi, "Trẫm không có ý cười nhạo nàng, chỉ muốn hỏi nàng có muốn truyền người mang đồ ăn sáng lên không, nàng dường như rất đói bụng."

Còn không phải cười nhạo, rác rưởi mau cút đi.

Rối rắm một hồi, Mộc Vũ quyết định không để bản thân nhịn đói, nàng chậm rãi dịch thân mình, giọng nói nhỏ như muỗi, "Minh Hảo mang đồ ăn sáng lên cho ta, bệ hạ gọi nàng vào đi."

Cảnh Tuyên Đế xoa mạnh đầu nàng một cái, làm đầu tóc nàng loạn thành một mớ với vừa lòng thu tay lại, "Vào đi."

"Nô tỳ tham kiến..." Minh Hảo đang muốn hành lễ đã bị Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng đánh gãy, "Không cần đa lễ, để đồ ăn sáng xuống rồi lui ra."

"Vâng."

Minh Hảo đặt đồ ăn xuống, Cảnh Tuyên Đế tự mình bưng một chén nhỏ tới, tâm tình rất tốt nói, "Vũ Nhi, nếu có thời gian thì quay lại đây."

Mộc Vũ hừ một tiếng, "Ta nghĩ ta không có thời gian."

Cảnh Tuyên Đế cũng không cảm thấy Mộc Vũ nhiều chuyện, ngược lại còn cảm thấy nàng rất dễ thương, "Nếu không ăn thì có khả năng bụng sẽ lại kêu."

Kỳ thật loại chuyện này ở hiện đại hay xảy ra, Mộc Vũ cũng không cảm thấy thẹn thùng gì, cũng không biết tại sao ở tại sao ở trước mặt Hoàng Thượng lại đặc biệt thẹn.

Đúng rồi, khẳng định là nàng bị lễ nghi quy củ khắc nghiệt ở nơi này làm ô nhiễm, đã không còn là người thích làm gì thì làm nấy nữa.

"Hu hu hu, thật mất mặt, không muốn sống nữa."

"Không có việc gì, trẫm không ngại."

Ha ha, ngươi không ngại nhưng ta để ý!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi