[QUYỂN 1] HỆ THỐNG DƯỠNG THÀNH HOÀNG HẬU

Edit: Hiyi

Beta: Diệu Hoa

Cảnh Tuyên Đế đã rất lâu rồi chưa gặp được nữ tử đơn thuần không làm ra vẻ như vậy rồi, hắn cảm thấy quả nhiên Mộc Vũ không giống với đám đồ đê tiện yêu diễm trong hậu cung kia, ngay cả nâng cao phân vị cũng không ảnh hưởng gì tới nàng, còn bị nàng cảm thấy là một loại vũ nhục, nhìn dáng vẻ tiểu nha đầu thật là yêu thảm chính mình mà!

Làm sao bây giờ, đã thật sự bị nàng hấp dẫn đến không thể kháng cự lại được nữa rồi, ừm, lập tức hạ thánh chỉ phong nàng làm Hoàng Hậu là tốt rồi.

Toàn tan hát!

Đương nhiên, phía trên đều là tác giả nói bừa, loại tình huống nói bừa này có lẽ sẽ xuất hiện rất nhiều lần, rốt cuộc đầu óc tác giả cũng không bình thường như vậy đâu.

Thật ra kể từ lúc Cảnh Tuyên Đế bắt đầu nói ra việc nâng phân vị của Mộc Vũ đã là một loại thử nghiệm, hắn muốn nhìn một chút phản ứng của Mộc Vũ rốt cuộc là như thế nào, có mừng rỡ như điên hay là không hề gợn sóng, cái phản ứng này của Mộc Vũ làm Cảnh Tuyên Đế rất vừa lòng, ít nhất làm lòng tự trọng rất lớn của nam nhân trong lòng hắn thỏa mãn rất nhiều.

Cho nên tối nay chú định là một đêm không miên.

Sau nửa đêm, lúc Mộc Vũ đã bị Cảnh Tuyên Đế lăn qua lộn lại, nàng thật hận không thể cắn đầu lưỡi tự sát, ô ô ô, vì cái gì lâu như vậy a, vì cái gì còn chưa kết thúc a, nếu nàng ngất xỉu thì Hoàng Thượng rác rưởi có thể buông tha cho nàng không! Thật phiền mà , kiệt sức rồi, làm sao bây giờ, rốt cuộc là ngất xỉu hay là không ngất xỉu đây.

Cảnh Tuyên Đế nhìn ra Mộc Vũ không chuyên tâm, càng thêm dùng sức va chạm, thì thầm ở bên tai nàng: "Vào lúc này còn có tâm tư nghĩ chuyện khác, hả?" Ánh mắt Mộc Vũ mê mang, thút tha thút thít nức nở hít hít cái mũi, nức nở nhỏ giọng nói chuyện: "Hoàng Thượng, ta từ bỏ, từ bỏ được không?"

Cảnh Tuyên Đế làm bộ không nghe thấy, tiếp tục tự mình phấn đấu, điền tràn đầy Mộc Vũ, Mộc Vũ hít sâu một hơi, nảy sinh ác độc mà cắn một cái lên cổ Cảnh Tuyên Đế, mặc kệ, cứ như vậy nhiều lần, nàng nhất định sẽ đồng quy vu tận với tên Hoàng Thượng dục cầu bất mãn này mất!

Cảnh Tuyên Đế ăn đau một trận, nhưng mà vẫn không theo ý Mộc Vũ, ngược lại càng thêm thâm nhập đi yêu nàng, Mộc Vũ mê mang một trận, toàn thân mềm xuống, hàm răng sắc nhọn cũng không có sức lực cắn xuống, Cảnh Tuyên Đế nhân cơ hội cúi người liếm cắn ở trên cổ Mộc Vũ, chọc nàng một trận run rẩy.

Rác rưởi, sao ngươi không đi chết a! Cách làm như vậy, thật sự sẽ không sợ ***** sao a uy!

Mộc Vũ không có cách nào, đành phải dùng sức kẹp chặt Cảnh Tuyên Đế, cái miệng nhỏ như không cần tiền nói ra vô số lời ngon tiếng ngọt, thay phiên gọi ca ca tốt rồi phu quân tốt liên tục, chỉ thiếu mỗi việc không quỳ xuống gọi ba ba thôi.

Cảnh Tuyên Đế rốt cuộc phóng thích cho Mộc Vũ, giữa một trận nóng rực kia, Mộc Vũ mệt mỏi nhắm chặt hai mắt, rốt cuộc có thể an ổn ngủ, cảm giác quá hạnh phúc a. Nàng nhắm mắt lại liền ngủ nên đương nhiên không nghe thấy một câu lẩm bẩm tự nói cuối cùng của Cảnh Tuyên Đế: "Trẫm rất muốn cho ngươi một đứa con." 

Ngày hôm sau đương nhiên là Mộc Vũ hoàn toàn ngủ thành heo, tuy rằng lúc Cảnh Tuyên Đế đứng dậy, nàng mơ mơ màng màng có cảm giác, trong đầu cũng hiện lên lời Nhật Hảo đã nói cho  mình quy củ phi tần khác sẽ đứng dậy thay quần áo cho Hoàng Thượng.

Nhưng mà giờ phút này, Mộc Vũ hoàn toàn không nghĩ biểu hiện ra một chút ý là mình đã tỉnh dậy, tối hôm qua nàng  đã mệt thành như vậy, không ngủ bù thì đến buổi tối sẽ thực xin lỗi tối hôm qua Cảnh Tuyên Đế đã vất vả cần cù lao động như vậy.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Mộc Vũ nghe được Cảnh Tuyên Đế nói với Tiểu Lý Tử: "Đợi lát nữa hạ triều nhớ rõ nhắc nhở trẫm nghĩ chỉ, trẫm muốn phong Mộc tiểu nghi là Dung Hoa."

"Nô tài tuân mệnh."

Mộc Vũ cong cong khóe miệng, quá vui vẻ a, rốt cuộc cũng lên trên được  tần vị, sớm biết thế, tối hôm qua nàng đã nỗ lực thêm một chút, không  than phiền Cảnh Tuyên Đế dây dưa với mình như vậy, làm Cảnh Tuyên Đế càng sảng khoái hơn một chút , không chừng nàng liền trực tiếp lên phi vị luôn ấy chứ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi